Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 43: Lục thế tử ăn không thấy ngon nữa

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 442 lượt xem
  • 1815 chữ
  • 2021-09-03 20:47:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Còn chưa ăn. Lai Phúc ký ở đầu phố, chắc là lâu rồi muội chưa ghé qua đúng không? Hôm nay huynh cũng thấy thèm, không bằng chúng ta tới đó ăn?” 

Tống Tượng ngẫm nghĩ một hồi: “Hay là ăn luôn ở đây thôi. Một chốc ta còn muốn qua xem thử cửa hàng lần trước, vừa hay đỡ phải đi vòng.” 

Xem cửa hàng chỉ là lấy cớ, chẳng qua là nàng cảm thấy có ý đi xa ra tận tửu lâu chỉ để ăn bữa sáng có vẻ trịnh trọng quá thôi.

Cũng may Phó Anh không quá khăng khăng yêu cầu, hai người bèn chọn một bàn ngồi xuống, sau đó Tống Tương gọi nương tử của chủ quán nấu cho hai bát mì với cho thêm hai đĩa món kho nữa.

Chờ sau khi tiểu nhị mang trà lên rồi, Phó Anh mới hỏi: “Đúng rồi, vừa mới muội nói là muốn đi xem cửa hàng, huynh nhớ là lần trước muội đã đi xem qua rồi, muội thấy thế nào?”

“Ưng thì có ưng, chỉ là có chút rắc rối.” Nói tới đây, Tống Tương cũng kể luôn chuyện của hiệu thuốc Lý gia cho Phó Anh nghe.

“Thì ra là nhà đó.” Phó Anh thoáng ngẫm nghĩ: “Huynh nhớ là hiệu thuốc đó cũng có chút tiếng tăm. Dược liệu của nhà họ khá ổn. Huynh nhớ chẳng phải Tống thẩm biết bốc thuốc ư? Nếu như mua lại được, nhà muội cũng có thể mở cửa buôn bán ngay.”

Bản thân Phó Anh thì đương nhiên mong rằng Tống gia sẽ chuyển về sống trong thành. Dù sao ở lại trong thôn cũng chỉ có thể quen biết với toàn là dân đen áo vải, phải chuyển vào sống trong tổ trạch ở kinh thành thì mới tiếp xúc được với nhiều người có thân phận, danh tiếng thư hương dòng dõi của Tống gia mới có thể tiếp tục được duy trì.

Hơn nữa, nếu mua được cửa hàng làm buôn bán sẽ lại càng hay hơn. Tuy rằng mấy lời đó của mẫu thân có hơi khó nghe, nhưng trên đời này, có quá nhiều kẻ trước kính la sam (quần áo, trang sức) sau kính người. Cho dù bản thân hắn ta không để ý tới mấy thứ vật chất này, song người khác sẽ để ý.

Giả sử Tống gia có thể duy trì được dòng dõi này, lại thêm có tiền tài lẫn cửa hàng trong tay, như vậy chênh lệch thân phận giữa hai người bọn họ sẽ không còn quá xa. Hắn ta mới vừa nhập sĩ, tuy rằng không có ý định thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng không định tham thứ gì của nhà gái, song hắn ta cũng mong muốn bên nhà gái không cản trở đến hắn ta.

“Gia mẫu cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi.”

Tống Tương không biết suy nghĩ của Phó Anh, cho nên nàng chỉ chú tâm vào kiến nghị của hắn ta.

Người biết võ thường hiểu một vài điều về thuốc thang chữa thương. Ngay bên đầu giường, Trịnh Dung còn để sẵn mấy quyển sách thuốc mà ngoại tổ phụ truyền lại cho. Mẫu thân nàng không có kiên nhẫn ngồi đọc hết, những lúc rảnh rỗi nàng lại lấy ra đọc. Mấy bệnh đau ốm nhẹ thường gặp, nàng cũng có thể tự bắt mạch, bốc thuốc. Nhưng suy cho cùng vẫn chưa tính là tinh thông, mẹ con nàng vẫn chưa đủ khả năng để tự mở hiệu thuốc rồi tự chữa trị cho người ta.

Chẳng qua đề nghị của Phó Anh cũng khiến nàng nảy ra một ý tưởng khác. Tuy rằng nhà nàng không ai tinh thông y thuật, nhưng ít nhất là tự mình kinh doanh vẫn có lợi nhuận hơn là cho thuê cửa hàng mà? Lại nói, dù sao cũng phải mời đại phu tới tọa chẩn trong cửa hàng, ít nhiều Trịnh Dung cũng biết chút lề lối.

Tuy vậy, mối ân oán giữa Chu Nghị và Lý gia đúng là khó giải quyết...

“Nếu như muội đang lo lắng phía Chu Nghị, nói thật là, dù rằng ta chỉ mới nhậm chức, song cũng có thể nhờ người chuyển lời tới Chu Nghị, xin ông ta giơ cao đánh khẽ cho.”

Phó Anh thấy nàng mãi không đáp lời, có vẻ cũng đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên lại càng tích cực cổ vũ nàng.

Đối với quy tắc chốn quan trường, Tống Tương còn quen thuộc hơn nhiều so với hắn ta, nàng không cho rằng hắn ta có thể giải quyết được và nàng không hề muốn nợ ân tình này của hắn ta, nàng đáp: “Ta còn phải quay về thương lượng với mẫu thân trước đã.”

Phó Anh hiểu cái gì cũng phải có chừng mực, cho nên không nhiều lời thêm nữa.

Thực ra khi còn bé chưa có cảm giác gì, bây giờ sau mấy lần gặp Tống Tương, mỗi lần Phó Anh lại để tâm tới nàng nhiều hơn, rồi không thể cư xử tùy tính như lúc còn bé nữa.

Hắn ta để tâm đến phản ứng của Tống Tương nên làm gì cũng càng thêm tận tâm.

………

Bất thình lình bị Tống Tương hoàn toàn đảo điên nhận thức, Lục Chiêm sao có thể có một đêm ngon giấc được?

Suốt cả đêm qua, mọi suy nghĩ của hắn đều là về Tống Tương.

Lúc trước hắn đã thấy gan bàn tay của nàng ráp hơn bình thường, song hắn chỉ tưởng rằng đó là do trước khi gả tới nhà hắn, nàng hay làm việc nặng nhọc nên mới vậy. Sau đó, hắn cảm thấy cơ bắp trên người nàng săn chắc, cho dù sinh hai đứa con mà phần eo lẫn tay chân không khác gì thời còn con gái, không có tí mỡ thừa nào. Ban đầu hắn còn tưởng rằng nàng thiên phú dị bẩm, nào ngờ là nàng đã âm thầm luyện công mà có được. Nói lại thì nhắc tới vấn đề này đúng là hơi ngại ngùng, nhưng họ đã có với nhau hai đứa con rồi, cố lảng tránh đi lại thành già mồm cãi láo quá.

Lúc Tống Tương và Phó Anh đang ăn mì thì bên phía cung Diên Chiêu, các món ăn sáng cũng đã bày đầy bàn, vậy mà hắn ăn lại chỉ thấy nhạt mồm nhạt miệng

Hắn lại nghĩ tới cái lần “nhặt được Tống Liêm ở đầu phố, chắc hẳn đó chính là lần đầu tiên nàng lẻn vào Hà phủ. Lúc nàng tới quán rượu, hắn nhớ là nàng đã búi tóc một nửa và để xõa phía dưới.

Còn cả cái tên nhóc Liêm ca nhi kia nữa, miệng thì bảo hắn không được nói dối gạt người, vậy mà chính thằng nhóc này lại nói dối trơn tru biết bao.

Ầy, đúng là quá mất mặt.

Cơn ngượng ngùng vô bờ bến không ngừng trồi lên rồi lại biến mất trong lòng lẫn trên mặt hắn. Ngụy Xuân đứng cạnh thì thấy thế tử nhà mình hết vỗ trán rồi lại nghiến răng nghiến lợi, chẳng buồn ăn cơm uống nước gì cả.

“Đầu bếp mới tới nấu nướng cũng không hợp khẩu vị ạ?”

Vương phi thấy Lục Chiêm nói muốn ăn món Xuyên Thục nên mấy ngày trước đây đã mời một đầu bếp chuyên món Xuyên Thục về vương phủ. Nhưng không ngờ Lục Chiêm vẫn không ăn uống gì mấy, khiến Ngụy Xuân cũng bắt đầu lo lắng, bởi cứ tiếp tục thế này, chắc chắn vương phi sẽ hỏi tội người trong phòng bếp mất.

Tay Lục Chiêm cầm đũa mà thả hồn đi tận đâu, thấy Ngụy Xuân nhắc nhở, bèn đặt đũa xuống luôn.

Dù vậy, bị Ngụy Xuân chen ngang suy nghĩ, hắn cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Bất kể lúc trước hắn đã mắt mù thế nào thì từ giờ trở đi, hắn vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng, nàng không hề là một đóa hoa yếu ớt. Như vậy nàng lẻn vào Hà phủ để làm gì? Nàng nói là vì hắn đi trộm thư nên làm hại Nhị thúc của nàng bị mất chức quan? Nhưng sao hắn lại không biết gì về việc này?

Ngồi thêm một thoáng, hắn bèn đứng dậy, bước ra ngoài cửa.

Trọng Hoa đứng canh bên ngoài cũng lập tức bước tới đón: “Thế tử định đi đâu?”

“Ta đi ra ngoài một lúc.”

Trọng Hoa gọi ngay thị vệ đi theo.

Hai vợ chồng chủ quán trọ chỉ thuê thêm ba tiểu nhị, đầu bếp do chính ông chủ quán trọ kiêm nhiệm, bởi vậy cơm canh cũng chỉ có mấy món đơn giản.

Chờ mì được bưng lên rồi, Phó Anh mới hỏi Tống Tương: “Hôm nay muội sẽ rời thành sao?”

Theo lý thuyết, sau khi đêm qua bắt cóc Đường Chấn để hỏi chuyện xong, Tống Tương sẽ rời đi luôn. Song nếu Lục Chiêm đã ra mặt, vậy thì chắc hẳn hắn cũng nên có lời giải thích lý do xuất hiện ở nơi đó với Đường Chấn, bởi thế nàng không cần phải vội vã rời đi nữa.

Có thêm thời gian, nàng không khỏi muốn tới Lý gia hỏi thăm về chuyện hiệu thuốc, cho nên không định rời thành.

Nhưng nghe Phó Anh hỏi vậy, nàng bèn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Phó đại ca có việc gì sao?”

“Chùa Long Vân đang độ hoa đào nở rộ nhất, ta nhớ ngày xưa, cứ đến thời điểm này Tống thúc lại tới đó một chuyến để vẽ tranh. Vừa hay ngày mai là ngày hưu mộc của ta, muội có muốn đi dạo với ta không?”

Tống Tương đâu còn tâm trí đâu để ngắm hoa đào hoa mai gì. Nàng vừa định từ chối thì Phó Anh đã lại lên tiếng: “Hoa đào ở chùa Long Vân là cảnh đẹp nổi tiếng của Yến kinh. Ngày mai lại đúng dịp hưu mộc, chắc chắn nhiều vị danh sĩ đại nho trong triều cũng sẽ tới đó. Chẳng phải muội muốn tìm một vị sư phụ giỏi cho Liêm ca nhi à? Đây chính là một cơ hội hiếm có đấy.”

“Tuy rằng chưa chắc đã lọt vào mắt xanh của các đại nho, nhưng ít nhất muội cũng có thể xem xét tình hình rồi cân nhắc thêm. Ta biết Tống thúc vẫn còn một vài vị đồng liêu thường quan tâm tới nhà muội, chờ muội chọn được người rồi lại đi nhờ những vị tiền bối đó đứng giữa bắc cầu, lỡ đâu lại được thì sao?”

Tống Tương cũng biết về cảnh đẹp của rừng đào ở chùa Long Vân và cũng biết Phó Anh không hề nói dối. Đúng là nàng nên tìm cơ hội để liên hệ với các vị đồng liêu có quan hệ tốt với phụ thân lúc trước.

Sau một thoáng suy ngẫm, nàng mới đáp: “Phó đại ca nhớ ngày mai đưa theo cả Như tỷ nhi, chắc hẳn muội ấy cũng rất háo hức đấy.”

Phó Anh thấy nàng đồng ý, bèn cười đáp: “Tất nhiên là phải dẫn theo, không thì chờ đến lúc trở về, không biết con bé lại giận dỗi kiểu gì nữa.”

Tống Tương nghe thế cũng mỉm cười.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top