Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 44: Bọn họ thật hòa thuận

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 435 lượt xem
  • 1738 chữ
  • 2021-09-03 20:57:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong ngõ Quế Tử chỉ có hai quan trọ. Một nhà trông rõ là mới mở, sơn cửa còn mới tinh, tiểu nhị đứng ngoài cửa ăn mặc trông cũng khá là lịch sự.

Lục Chiêm đi thẳng qua, tới chỗ quán trọ cũ với mặt tiền chỉ chừng ba gian còn lại trong con ngõ. 

Đêm qua chắc chắn nàng còn chưa rời thành được, chỉ có thể kiếm quán trọ ở tạm. Thành Nam là nơi trước kia nhà nàng ở, nếu lần trước nàng đã ở trọ bên đó thì e là lần này cũng vậy.

Đến cuối cùng Lục Chiêm vẫn chẳng thể khống chế được hai chân của mình mà đi tới đây. Hắn cảm thấy bản thân phải gặp nàng một chuyến, phải hỏi cho ra Từ Lạc đã làm gì Tống Mân? Vì sao nàng lại phải tự mình đi tìm hiểu?

Nếu mọi chuyện là do hắn liên lụy, đương nhiên hắn chẳng thể khoanh tay đứng nhìn được.

“Thế tử, Phó công tử và Tống cô nương đang ngồi ăn sáng với nhau.”

Vừa định sai Trọng Hoa đi vào trong quán hỏi thăm thì Trọng Hoa đã chỉ tay về phía đại đường của quán trọ, vẻ mặt trông rất giật mình.

Xuyên qua ô cửa sổ đang mở toang, Lục Chiêm nhìn vào quán trọ, đập vào mắt hắn là hai người đang ngồi cùng một bàn ăn sáng ở trong một góc của quán.

Người đàn ông ngồi quay lưng về phía hắn, nhưng nhìn bóng lưng kết hợp với vị trí địa lý của nơi này thì đó chắc chắn là Phó Anh. Mà Tống Tương ngồi đối diện với hắn ta, lại còn đang mỉm cười nhìn hắn ta.

Hai người ngồi với nhau trong một buổi sáng như thế này, trông thật hài hòa và ăn ý.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng ăn sáng là lúc còn đang ở Đàm Châu.

“Thế tử!” Trọng Hoa không khỏi gọi chủ tử nhà mình một tiếng: “Chúng ta có đi vào không ạ?”

Lục Chiêm liếc thuộc hạ của mình, rồi lại nhìn vào trong quán trọ.

Đây chính là người con gái đã hại hắn dằn vặt suốt cả một đêm, nhìn qua thì có vẻ chẳng có gì khác biệt, vẫn nguyên bộ dáng dịu hiền, dễ nói chuyện như trước. Nhưng chẳng ai có thể ngờ tới, đêm qua nàng mới trèo tường, khiêng người chạy khắp phố rồi còn đạp một cái vào mặt hắn cơ chứ?

Lục Chiêm bỗng thấy hơi tức giận rồi lại có một chút uể oải.

Hắn cũng không biết bản thân tức giận vì cái gì, tức giận vì ai. Còn uể oải là vì hắn lại một lần nữa nhận thức được cái tính cách tự cao tự đại của mình.

Ngay cả vợ mình mà hắn cũng không biết thực lực thật sự ra sao. Kiếp trước hắn thê thảm đến thế cũng chẳng có gì oan uổng.

Hắn lại nhìn vào trong quán trọ một cái, sau đó mới nhảy xuống ngựa.

Ăn xong bữa sáng, Phó Anh hỏi thăm mấy câu về bài vở của Tống Liêm, thấy trong quán dần dần có nhiều khách tới hơn, với lại đã đến thời điểm tới nha môn, bèn đứng dậy tính tiền ra khỏi quán.

Tống Tương tiễn hắn ta ra tới cửa quán. Phó Anh không quên nhắc tới chuyến đi tới chùa Long Vân vào ngày mai, sau đó dặn dò nàng chờ ở quán trọ: “Muộn nhất cũng sẽ không quá giờ Thìn là ta sẽ tới đón muội.”

Tống Tương gật đầu đồng ý.

Lục Chiêm đứng lù lù ở đó, chỉ cách bọn họ chừng ba trượng, còn nghe thấy rõ cả cuộc trò chuyện của hai người, vậy mà họ lại không hề nhìn thấy hắn.

Hắn cũng không muốn làm kẻ khiến người ta chán ghét, bởi vậy chờ Phó Anh đi xa rồi hắn mới bước về phía Tống Tương, hắng giọng gọi câu: “Tống cô nương!”

Tống Tương vừa xoay người định về quán trọ, nghe thấy tiếng gọi mới quay đầu, chân mày vô thức cau lại. Không phải nàng không nghĩ tới chuyện Lục Chiêm sẽ tới tìm mình, nhưng đúng là nàng không ngờ được rằng hắn có thể tìm tới đây. Rốt cuộc có bao nhiêu người trong cái kinh thành này biết nàng đang ở đây vậy nhỉ?

“Thế tử tìm ta?” Nàng hành lễ một cái.

“Đúng.” Lục Chiêm gật đầu: “Đêm qua cô nương đi vội quá, ta còn chưa kịp hỏi rõ chuyện của lệnh thúc, cho nên muốn tìm cô nương để nói chuyện.”

Đây là cuộc đời của hắn sau khi sống lại, mà nàng thì không hề biết từng bị tên mù là hắn coi thường, nên hắn có thể giả vờ như không hề có chuyện gì. Dù sao hắn chẳng thể nào ngu ngốc tới mức chủ động chạy tới nói cho nàng biết rằng bọn họ từng thành thân với nhau, rồi kể cả chuyện hắn đã từng cư xử lạnh lùng với nàng thế nào?

Tống Tương suy nghĩ một thoáng mới hỏi: “Thế tử muốn tới đâu nói chuyện?”

Công về công, tư về tư, chuyện của Tống Mân là do Lục Chiêm gây ra, cùng lắm là nàng sẽ không chủ động đi tìm hắn. Nhưng nếu bây giờ hắn đã tự tìm tới nơi, tất nhiên nàng cũng không ngại kể hết đầu đuôi câu chuyện cho hắn biết.

“Trọng Hoa, qua quán trà ở đối diện đặt một phòng riêng.”

Lục Chiêm ra lệnh xong, sau đó mới nhìn sang Tống Tương: “Chúng ta qua đó ngồi nói chuyện.”

...

Phó Anh rời khỏi quán trọ, khóe môi vẫn luôn vô thức cong lên.

Hắn ta vội vàng đi một chuyến như vậy, đúng là bởi vì mấy câu nói lúc trước của mẫu thân hắn ta. Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn thấy lo sợ không yên, lo lắng nàng sẽ để tâm tới mấy lời đó rồi xa cách mình. Nhưng ban nãy, chẳng những nàng không tỏ ra khác lạ gì khi nói chuyện với hắn ta, mà nàng còn đồng ý ngày mai đi ngắm hoa với hắn ta, điều này chứng tỏ nàng không hề bị mấy lời của mẫu thân hắn ta tác động. Sau này, hắn chỉ cần giúp nàng mở cửa hàng ở trong thành, rồi lại khuyên người nhà nàng chuyển về sống trong thành, vậy là hắn có thể...

Nghĩ đến hai chữ kia, trong lòng Phó Anh cũng hơi hơi xao động, gương mặt thoáng ửng đỏ.

Bát tự còn chưa tính đâu, e là hắn ta nghĩ đến quá xa rồi đấy.

Hắn ta thò tay định lấy khăn, nhưng rồi ngón tay lại chạm phải một thứ, chân cũng đứng lại. Hắn ta vỗ trán một cái, rồi xoay người bước nhanh trở về phía quán trọ.

...

Một khắc đồng hồ sau, Tống Tương và Lục Chiêm đã ngồi vào trong quán trà.

Cho tới bây giờ, Lục Chiêm chưa từng tiếp xúc với nàng trong hoàn cảnh như thế này bao giờ, bởi vậy vẻ mặt chẳng cách nào tỏ ra tự nhiên được. Trái lại với hắn, có vẻ như Tống Tương hoàn toàn không có gì là không thoải mái, dáng vẻ trông bình tĩnh như thường.

... Cái gì cũng không biết lại hay vậy đó. Nếu như nàng biết chuyện của kiếp trước, chắc chắn chẳng thể nào tỏ ra tự nhiên như thế.

Lục Chiêm âm thầm tự phán, trong lòng bình tĩnh lại mới nói tiếp: “Xin hỏi ngọn nguồn câu chuyện của lệnh thúc?”

Tống Tương gật đầu, lược bớt đoạn chào hỏi, nói thẳng vào việc chính Tống Mân bị Từ Lạc chèn ép như thế nào, sau cùng nói thêm: “Bây giờ việc cách chức là phụ, chủ yếu là Từ Lạc tản ra lời đồn rằng ông ta đánh mất bảo vật, nên đã khiến không ít kẻ dòm ngó. Bọn họ nghi ngờ bảo vật bị lấy trộm nằm trong tay Nhị thúc của ta, còn có vài người cho rằng Nhị thúc ta biết rõ của cải của Từ Lạc thế nào, bởi vậy không ngừng lẻn vào nhà Nhị thúc ta thăm dò. Cuối cùng, cả nhà Nhị thúc ta buộc phải rời đi, bây giờ đều đang chen chúc ở nhờ trong nhà ta.”

Lục Chiêm nghe đến đó, cũng thấy áy náy: “Thật sự là ta không dự tính tới chuyện này. Đây là sơ sót của ta.”

Tống Tương không tiếp lời.

Lục Chiêm thấy nàng không thèm nói lấy một lời khách sáo thì thấy xấu hổ. Nhưng rồi hắn nhớ ra quan hệ giữa nàng và gia đình Nhị thúc của nàng cũng không quá thân thiết, bây giờ cả nhà Tống Mân ở lại trong nhà nàng, chắc hẳn đã mang tới không ít rắc rối, nàng tỏ ra bực bội cũng là bình thường.

Hắn bèn không nói thêm.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại không nhịn được hỏi nàng: “Thế vì sao cô nương lại đoán được là ta?”

Tống Tương nhìn hắn, không đáp.

Lục Chiêm lại bị phũ phàng thêm lần nữa.

Thấy việc này có hỏi thêm cũng không có ý nghĩa gì mấy, hắn quyết định nhún nhường thêm lần nữa, hỏi: “Đêm qua vì sao cô nương lại đi gặp Đường Chấn?”

“Từ Lạc không muốn gánh trách nhiệm, giận cá chém thớt sang Nhị thúc ta, còn định rước họa cho ông ấy. Ta tìm gặp Đường Chấn là để hỏi nội dung của bức thư, xem thử chúng quan trọng tới đâu. Không ngờ...”

“Không ngờ cái gì?”

“Nội dung bức thư không quan trọng, quan trọng là bản thân bức thư.” Tống Tương kể đến đây thì ngừng lại.

Mục đích Hà Trinh che giấu mấy bức thư đó là để hoài niệm Lạc Dung. Hoàng đế sai Lục Chiêm đi lấy thư, lại còn âm thầm gặp mặt Đường Chấn, bởi vậy chuyện hắn biết về bí mật của Hà Trinh hay chưa vẫn còn chưa chắc chắn được.

Mà Hà Trinh đã tốn nhiều tâm sức như vậy để lưu giữ mấy tờ giấy viết thư của cố nhân, cũng được coi là người có tình có nghĩa. Giờ nàng kể cho Lục Chiêm nghe, sau đó Lục Chiêm lại bẩm báo cho hoàng đế biết, nếu hoàng đế hỏi tội, chẳng phải là hại Hà gia?

Lục Chiêm biết là nàng còn chưa kể hết, bèn hứa hẹn: “Cô nương nói cho ta biết, ta sẽ không nói cho người khác.”

Tống Tương không khỏi nhìn hắn. Kiếp trước nàng cũng đã tin rằng hắn là người có lương tâm, sẽ mau chóng quay trở về để cho nàng nói mấy lời gửi gắm, nhưng cuối cùng thì sao?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top