Lục Chiêm trở về phủ, Ngụy Xuân đi tới: “Tiểu hầu gia sai người tới đáp lời, nói là ngày mai rảnh rỗi, có thể mời thế tử ăn bữa cơm.”
Lục Chiêm nói: “Đã biết. Bảo tiểu hầu gia trưa mai đến lầu Đông Hưng đặt bàn”.
Nói xong, hắn lại gọi Ngụy Xuân lại: “Ngươi nói với Vương công cộng, xem chiều mai hoàng thượng có rảnh không? Ta muốn vào cung xin yết kiến hoàng thượng.”
Hắn thực sự không nghĩ tới Từ Lạc sẽ trút giận lên đầu Tống Mân. Sau khi đánh cắp được mấy bức thư, hắn cũng rời đi luôn, không hề để tâm tới hậu quả. Hắn không biết rốt cuộc hoàng đế nghe được tin tức từ đâu, ngài chỉ nói với hắn là chỗ Từ Lạc có thứ mà ngài ấy muốn, cho nên hắn cũng chỉ nghe theo. Làm sao hắn có thể ngờ được Tống Mân lại là “mang ngọc mắc tội” chứ?
Cho nên, cho dù Tống Tương không quan hệ gì với hắn giống như kiếp trước, nhưng nếu đã biết chuyện này, hắn cũng phải xử lý cho trọn vẹn.
Hơn nữa, chuyện kiếp trước đã thực sự tồn tại, còn hại hắn mất thể diện trước mặt Tống Tương, mà “tên đầu sỏ” là hoàng thượng, nên đương nhiên hắn càng phải cho hoàng thượng biết ngài ấy đã gây ra hậu quả gì.
Nghĩ vậy, hắn lại ra lệnh: “Mang hồ sơ vụ án của Lạc gia ở Lạc Dương đến đây cho ta.”
Những thông tin mà Tống Tương cung cấp cho hắn rất có ích. Nhưng hồ sơ mà hắn sai Trọng Hoa đi tìm về chỉ có liên quan đến vụ án của Lạc gia mà không hề đề cập đến nguyên nhân của chuyện Hà Trinh giấu thư. Hiện tại xem ra, hắn phải nghiên cứu vụ án này kỹ hơn đấy.
Tống Tương không nhân cơ hội lôi chuyện tối hôm qua ra để nói hắn, điều này rất có thể là vì nàng không dám đắc tội một người có thân phận như hắn. Nhưng chuyện này lại khiến hắn có cảm giác như mắc xương trong họng, đồng thời muốn tìm mọi cách để lật ngược tình thế, lấy lại thể diện đã mất.
Chỉ cần giải quyết ổn thỏa chuyện này, vậy thì ít nhiều hắn cũng lấy lại được tí thể diện đã đánh mất tối hôm qua, đúng không?
…
Phó Anh trở về nhà đúng lúc Phó Như đang tưới hoa ngoài sân, nhìn thấy huynh trưởng của mình, cô liền đặt chậu hoa xuống: “Huynh có hẹn được Tương tỷ tỷ không?”
Hắn ta thuận thế ngồi xuống trên ghế đá: “Hẹn được rồi.”
Nghe thấy cái giọng thờ ơ như không của hắn ta, Phó Như tò mò hỏi: “Hẹn được rồi sao huynh còn trông chán đời vậy? Chẳng lẽ vẫn không vui sao?”
Phó Anh cười khổ: “Không có gì. Chẳng qua đứng chờ quá lâu, có hơi mệt.”
Phó Như phát giác có điều gì đó không đúng lắm, bèn đi tới gần hơn: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Anh im lặng một lúc mới nói: “Huynh nhìn thấy thế tử Tấn vương đi tìm muội ấy.”
Lúc hắn ta quay lại quán trọ, nương tử của chủ quán đã chỉ đường cho hắn ta, nói là một thanh niên trông như thế này thế nọ, mặc áo mãng bào mời Tống Tương sang quán trà đối diện nói chuyện, hắn ta đoán chắc đó chỉ có thể là Lục Chiêm. Khi bước tới dưới lầu của quán trà, quả nhiên hắn ta đã nhìn thấy thị vệ của Lục Chiêm đứng canh.
Lúc trước Lục Chiêm từng nói là người quen cũ với Tống Dụ, cho nên lo lắng cho chị em Tống gia chỉ là do quan tâm người thân của cố nhân mà thôi. Lẽ ra việc Lục Chiêm đến gặp Tống Tương là chuyện rất bình thường. Nhưng hắn ta luôn mơ hồ cảm thấy không hề bình thường, chắc chắn trước đây hai người đã từng quen biết.
Nhưng hắn ta lại không nghĩ ra được, tại sao Tống Tương có thể có quan hệ với một hoàng tôn cao cao tại thượng được? Nếu bọn họ có quan hệ với nhau, tại sao Lục Chiêm lại không quan tâm tới Tống gia ngay từ đầu?
Việc Lục Chiêm thường xuyên xuất hiện bên cạnh chị em Tống gia đã khiến hắn ta bắt đầu thấy hơi bất an.
Phó Như nghe xong cũng sững sờ một hồi. Từ sau lần trước Tống Tương rời đi, cô cũng nghe Phó Anh và Phó phu nhân nói qua về chuyện Lục Chiêm đã đưa Tống Liêm đến tiệc mừng thọ của Tiêu Trăn Sơn. Lúc đó cô đã thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nghe Hà công tử nói chỉ là tình cờ gặp mặt, vậy đương nhiên là không có gì.
Hôm nay Lục Chiêm lại ngồi uống trà với Tống Tương, vậy thì không thể nói là trùng hợp nữa rồi, đúng không?
“Vậy... liệu có phải là Lục thế tử có ý gì với Tương tỷ tỷ không?”
Phó Anh suy nghĩ một thoáng, lắc đầu nói: “Không thể nào.”
“Sao lại không thể chứ? Dung mạo lẫn tính tình của Tương tỷ tỷ đều xuất sắc như vậy, chẳng lẽ Lục thế tử không thích mỹ nhân sao?”
“Bởi vì hắn là thế tử Tấn vương. Với gia thế như vậy, cho dù thích thì hắn cũng không thể nào cưới một cô gái có xuất thân lẫn gia thế như Tương tỷ nhi được, trừ phi nạp làm trắc phi. Nhưng khi xưa Tống thúc là quan thanh liêm trong triều, muội ấy đâu thể nào không quan tâm đến danh tiếng của phụ thân và tổ tiên được, có đúng không nào?”
“Mặc dù Tương tỷ tỷ sẽ không đồng ý làm trắc phi, nhưng vương phủ có cho phép cưới một cô gái thường dân làm thế tử phi hay không thì vẫn chưa thể nói trước được. Tấn vương là người khiêm nhường, bình thường khi kiệu đi qua chỗ họp chợ, ngài ấy đều đợi đám đông giải tán rồi mới đi, hoặc là đi đường vòng. Nghe nói hai vị trắc phi của ngài ấy cũng có xuất thân không hề quá cao quý, có thể thấy ngài ấy không hề coi thường những người có thân phận thấp hèn. Nếu như Lục thế tử muốn cưới, vương gia sẽ không bởi vì gia thế mà ngăn cản, đúng không?”
“Nhưng Lục Chiêm không phải là con ruột của vương phi. Nói một cách chính xác, hắn không được xem là đích tử chân chính.” Phó Anh nhìn muội muội của mình: “Mấy năm nay, ngoài việc có được sự sủng ái của hoàng thượng nhiều hơn thì hắn không hề có chiến công gì cả, ngược lại nổi tiếng vì tính nông nổi, ngông cuồng. Một khi Tấn vương được lập làm trữ quân, vậy thì mấy vị cùng là con vợ lẽ như hắn, nhưng có địa vị thân mẫu đều cao hơn mẫu thân của Lục Chiêm, sẽ càng có lực cạnh tranh cho vị trí thái tử đời tiếp theo.”
“Vì vậy trong tương lai, hắn bắt buộc phải cưới một thiên kim thế gia cao quý để giúp sức. Cho dù hắn không muốn, Tấn vương phi cũng sẽ lo liệu thay cho hắn. Bởi vì tương lai của hắn không chỉ là của một mình hắn, mà còn liên quan tới cả tương lai của vương phi.”
Phó Như hiển nhiên không nghĩ sâu xa tới mức này, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cô mới thở dài một tiếng: “Nếu Lục thế tử không thể lấy Tương tỷ tỷ, vậy huynh còn lo lắng cái gì?”
Phó Anh không nói.
Hắn ta không lo lắng Lục Chiêm sẽ thích Tống Tương, mà là lo lắng Tống Tương sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của con cháu hoàng thất trẻ tuổi đẹp trai.
Mặc dù trên người Lục Chiêm không có sự khôn ngoan mà một người có địa vị như hắn nên có. Nếu là đàn ông nhìn sẽ cảm thấy hắn còn chưa đủ chín chắn, nhưng với ngoại hình và gia cảnh của hắn, lại thêm nhân phẩm khá tốt, thì hắn lại có sức hấp dẫn rất lớn với các cô nương chưa thành thân.
Bây giờ thiếu nữ khắp kinh thành này, chẳng có mấy cô nương nhắc đến hắn mà lại không động lòng. Tống Tương cũng chỉ là một thiếu nữ mới tròn mười lăm tuổi, chưa thấy nhiều sự đời, làm sao có thể hy vọng nàng có định lực như vậy chứ?
Đến lúc trái tim nàng hướng về Lục Chiêm rồi, chẳng phải cho dù hắn ta có cưới được nàng về thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?
“Vậy rốt cuộc huynh có muốn giành được mối hôn sự này không?” Phó Như hỏi lại, nhưng Phó Anh vẫn im lặng.
Muốn... Tất nhiên là muốn. Nhưng làm sao để tránh được những nguy hiểm tiềm tàng từ phía Lục Chiêm đây?
... Trừ phi là hắn ta có thể mau chóng cầu thân.
Cầu thân thật nhanh, trước khi nàng kịp nảy sinh lòng ngưỡng mộ với Lục Chiêm, hắn ta phải mau chóng cắt đứt quan hệ giữa bọn họ...
Chỉ cần hắn ta đính thân với nàng, nàng sẽ không tiện lại gặp riêng hắn nữa, mà mình cũng có thể danh chính ngôn thuận chen vào giữa hai người.
Nhưng nhìn thái độ của nàng, e rằng bây giờ mình có xin phụ thân tới nhà nàng cầu thân, nàng cũng chưa chắc đã đồng ý, huống hồ còn có những lời thất lễ của mẫu thân lúc trước.
Hắn ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngô đại nhân của lục khoa, mấy ngày nay vẫn thường đến quán trà của chúng ta tiêu khiển chứ?”
Hiện tại Phó Như đang học cách quán xuyến việc nhà, thường ngày cũng hay đến quán trà mà Phó gia mở nhiều hơn Phó Anh.
Phó Như suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Nghe phụ thân nói hôm qua còn dẫn theo người đến quán.”
Sau đó cô lại hỏi huynh trưởng của mình: “Huynh tìm Ngô đại nhân làm gì?”
“Ngô đại nhân và Du thị lang là đồng môn. Huynh muốn nhờ ông ấy tìm Chu Nghị, giúp Tương tỷ nhi mua lại hiệu thuốc của Lý gia.”
Phó Anh vừa nói vừa đứng dậy.
Chỉ cần hắn ta giúp Tống Tương giải quyết xong vấn đề của tiệm thuốc, sau đó lại xin phụ thân đi cầu thân, cuối cùng sẽ có lợi thế hơn chăng?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận