Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 47: Đồng bệnh tương liên

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 417 lượt xem
  • 1704 chữ
  • 2021-09-03 21:15:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tống Tương giải quyết xong công việc, ăn cơm trưa ở quán trọ rồi ngồi nghỉ một lát mới đứng dậy đi đến nhà tổ.

Hai nhà thuê lại hai dãy sân ở hai bên sườn của nhà tổ đã dọn vào ở, Tống Tương đi vào chào hỏi bọn họ một lượt, trong lòng thầm nghĩ, xem bộ dạng thì có vẻ đều là người yên phận. 

Tiếp theo nàng còn phải thuê một người hầu để trông coi dãy nhà chính nữa.

Tống Tương lại đi vòng qua trạm giao dịch, trong cửa hàng khá vắng khách, Lưu chưởng quầy đang tính toán sổ sách.

Sau khi nghe nàng nói ra mục đích, Lưu chưởng quầy bèn đáp rằng ngày mai sẽ mang người đến cho nàng xem thử. Sau đó ông ta còn hỏi nàng: “Vậy chuyện cửa hàng thì cô nương suy xét thế nào rồi?”

Ban đầu Tống Tương định đến nhờ ông ta đưa tới Lý gia, giờ nghe ông ta chủ động hỏi tới mới hiểu, cửa hàng đó còn khó bán hơn cả tưởng tượng của nàng, bèn nói: “Ta vẫn đang cân nhắc, nhưng giờ ta muốn gặp Lý gia để bàn bạc thêm, chưởng quầy có thể sắp xếp được không?”

Vốn dĩ điều này không đúng quy củ, nhưng một là gần đây đã không có mấy người hỏi han cửa hàng này. Hai là lần trước Lưu chưởng quầy cũng đã nói rõ ngọn ngành với Tống Tương, cho nên giờ không có gì phải giấu giếm thêm nữa. Sau khi ông ta dặn dò người làm xong liền dẫn nàng đến Lý gia.

Lý gia ở cách đây không xa, ngay trong con hẻm sau cửa hàng. Bởi vì mới làm tang lễ nên trên cửa vẫn còn sót lại mảnh giấy trắng. Lưu chưởng quầy gõ cửa, phải một lúc lâu sau mới có một người hầu già ra mở, người này có bộ râu bạc phơ, ăn mặc cũng gọn gàng, ông cụ hỏi: “Tìm ai vậy?”

Lưu chưởng quầy nói ra mục đích của mình, người hầu già liếc Tống Tương một cái rồi mới mở hẳn cửa ra.

Tống Tương đi vào, thấy cả căn nhà bị bao trùm trong một sự trầm mặc, thỉnh thoảng có mùi giấy đốt thoảng qua. Người hầu già giải thích: “Hôm nay là tuần thứ năm của lão thái gia và lão thái thái nhà ta. Hai vị đến đúng lúc đấy, lão gia và phu nhân nhà ta đều ở nhà cả.”

Tống Tương đi theo vào phòng khách. Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân vang lên, một cặp vợ chồng trông đã ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị đi ra. Người đàn ông tên là Lý Tố, khuôn mặt trắng trẻo, dù gầy guộc nhưng rất có tinh thần, quầng mắt hơi thâm đen, có vẻ quanh năm thường ở trong nhà. Sau khi hai bên chào hỏi xong, khách chủ lần lượt ngồi xuống, Tống Tương trình bày: “Lúc trước ta đã nghe nói qua chuyện bất hạnh của quý phủ, còn xin hai vị nén đau thương.”

Lý gia nương tử hơi cúi người cảm ơn, sau đó nói: “Cô nương có gì muốn biết xin cứ hỏi. Không giấu gì cô nương, quan tài của cha mẹ chồng ta đều đã bố trí xong xuôi, sẵn sàng rời kinh bất cứ lúc nào. Nếu cô nương có thể tiếp nhận cửa hàng, nhà ta, nhà ta thực sự vô cùng cảm ơn.”

Lúc nói chuyện, Lý nương tử hơi nghiêng người về phía trước, sự sốt sắng hiện rõ trong lời nói.

Tống Tương đáp: “Gần đây Chu đại nhân còn đến nhà không?”

“Nói thật là đã không còn đến...” Lý nương tử rầu rĩ nhìn Lý Tố.

Lý Tố thở dài: “Tuy rằng không tới nhà, nhưng hôm đó gã ta có nói, mặc kệ là ai tiếp nhận cửa hàng này, thì đều sẽ không được yên với gã ta! Cô nương, ta thấy cô cũng không giống người của thế gia vọng tộc, nếu cô không có ai chống lưng thì đừng mua cửa hàng này. Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất rồi. Chẳng may không bán được thì thôi đành bỏ hoang vậy. Còn nhà ta vẫn sẽ rời kinh thành như đã định.”

Điều này gần giống với suy đoán của Tống Tương. Nếu thật sự muốn mua lại cửa hàng này, vậy thì một là có hậu thuẫn mà Chu Nghị không dám dây vào, hai là can thiệp từ phía Chu Nghị, giống như Phó Anh đã nói, xin gã ta giơ cao đánh khẽ cho.

Gã họ Chu đó nối giáo cho giặc, ức hiếp đàn ông bắt nạt đàn bà, nàng không muốn cầu xin loại người đó. Hơn nữa, loại cẩu quan này đều là kiểu mềm nắn rắn buông. Nếu cầu xin gã ta một lần, chẳng phải sau này sẽ bị gã ta bắt chẹt mãi sao? Chưa nói đến chuyện có mua cửa hàng này hay không, chỉ riêng việc gã ta dính đến ba mạng người của Lý gia mà đến giờ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ cứ để cho gã ta vậy sao?

Nàng hỏi: “Hai vị chưa từng nghĩ đến việc gửi cáo trạng lên viện Đô Sát ư?”

“Đâu có dễ như vậy!” Lý Tố nắm chặt hai tay: “Nhà ta chỉ là dân chúng bình thường, làm sao có bản lĩnh để chuyển cáo trạng cho viện Đô Sát được chứ? Chỉ sợ nhà ta mới có ý nghĩ này thôi là người ta đã nghe được tiếng gió, sau đó khiến cáo trạng không thể đến được tay các ngự sử!”

Tống Tương nghĩ một hồi, không nói thêm gì.

Sau khi rời khỏi Lý gia, Lưu chưởng quầy còn đuổi theo nàng: “Cô nương đừng nghe lời nhảm nhí của bọn họ, chỉ cần bọn họ rời kinh, làm sao Chu đại nhân kia còn bám riết không tha chứ? Dù sao ngài ấy cũng đâu phải hạng ăn no không có việc gì làm. Cửa hàng thế này không thường có đâu, cô nương vẫn nên ra quyết định càng sớm càng tốt!”

“Lưu chưởng quầy vất vả rồi, ta vẫn muốn suy nghĩ thêm.”

Tống Tương cúi đầu chào ông ta, sau đó đi thẳng.

Trên thực tế, bây giờ chuyện đã không còn đơn giản là sợ Chu Nghị gây phiền phức nữa. Sau khi nhìn thấy tình cảnh của Lý gia, Tống Tương lại càng không đành lòng ép giá bọn họ.

Chu Nghị đã chèn ép bọn họ đến mức không thể tiếp tục kinh doanh, là muốn ép bọn họ phải rời kinh. Sau khi bọn họ rời kinh, không có khổ chủ, ba mạng người kia cũng coi như xong. Giờ gã ta còn đánh tiếng không cho bọn họ nhượng lại cửa hàng, rõ ràng là đang trả thù việc Lý gia dám kiện lên quan phủ.

Vậy cô nương Lý gia đã làm gì sai? Chẳng qua chỉ là xui xẻo bị công tử Du gia yêu mến, sau đó bởi vì không môn đăng hộ đối mà bị Du gia và Chu Nghị hợp lực ép cho phải tự sát, rồi còn mang theo cả tính mạng của tổ phụ và tổ mẫu mình.

Điều này có gì khác với những chuyện Tống Tương đã từng gặp phải chứ?

Nếu không phải bản thân nàng có chút năng lực để tự bảo vệ mình thì kiếp trước ở trong vương phủ, làm sao nàng có thể sống một mình vui vẻ được.

Tuy rằng nàng không có hậu thuẫn to lớn để chống lại sự bạo ngược của Chu Nghị và chính nàng cũng coi thường việc nhờ vào quan hệ để cầu xin Chu Nghị nương tay, nhưng không có nghĩa nàng không thể làm được gì cả.

Nàng đi ra khỏi con hẻm, đứng một hồi sau gốc cây, chờ tới khi Lưu chưởng quầy đã đi xa, nàng mới quay lại Lý gia.

Hai vợ chồng Lý Tố nhìn thấy nàng đi rồi quay lại thì vô cùng ngạc nhiên. Tống Tương hỏi thẳng: “Hai vị thật sự cam tâm bán cửa hàng này sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, sao cô nương lại hỏi như vậy?”

“Vậy nếu chuyện với Chu Nghị được giải quyết thì sao? Khi đã không có ai uy hiếp Lý gia nữa, hai vị vẫn muốn bán cửa hàng đi à?”

Nghe vậy, trên gương mặt Lý Tố đầy vẻ bi thương. Ông ta sờ đầu gối, nói: “Tâm huyết suốt hai ba đời, nếu nói không nỡ, vậy đương nhiên là ta không nỡ rồi. Nhưng ta đã mắt mở trừng trừng nhìn mẫu thân ta chết trong cửa hàng, phụ thân ta cũng bởi vì thế mà tự sát, dù không có ai ép buộc thì ta cũng không thể nào giẫm lên vết máu của mẫu thân mình để tiếp tục làm ăn trong cửa hàng đó nữa.”

Tống Tương lại hỏi: “Nếu không cần rời kinh thành, vậy các vị có kế hoạch gì không?”

“Đương nhiên là tìm một chỗ khác để bắt đầu lại từ đầu.” Lý Tố phiền muộn: “Nhà ta cũng chẳng biết làm gì khác ngoài cái nghề này. Nhưng dù có muốn mở lại cửa hàng, nhà ta cũng sẽ tìm một nơi khác để làm lại.”

Tống Tương gật đầu: “Ta đã biết rồi. Vậy hai vị thật sự không muốn thử đưa cáo trạng đến tay ngự sử sao? Bây giờ triều đình thanh minh, nếu như có thể kiện cho Chu Nghị rơi đài, chẳng phải Lý gia sẽ có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại hay sao?”

“Không thể nào!” Lý Tố xua tay luôn: “Không thể đưa đến tay họ được đâu, cô nương có biết người đứng sau Chu Nghị là ai không? Đó là Du gia...”

“Ta biết.” 

Tống Tương nói: “Gia chủ hiện giờ của Du gia chính là Du Hâm, đang nhậm chức thị lang ở bộ Lại. Cô mẫu của Du thị lang là Du quý phi trong cung. Du quý phi có được địa vị như bây giờ, không những do năm đó được hoàng hậu nương nương đích thân nâng lên, mà còn vì bà ta chính là mẹ đẻ của Hán vương. Chỉ là, Lý đại phu không muốn kiện, hay là không dám kiện?”

Rõ ràng là Lý Tố cũng không ngờ được rằng, nàng lại biết rõ đến vậy, nên ông ta cũng ngạc nhiên ra mặt.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top