Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 48: Hoàng đế và hoa mẫu đơn

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 426 lượt xem
  • 1761 chữ
  • 2021-09-03 21:22:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Xin hỏi lệnh tôn là?”

Từ khi Tống Tương xuất hiện tới giờ, Lý Tố chỉ biết nàng là một người muốn mua cửa hàng, còn lúc này ông ta đã trở nên thận trọng hơn. 

Tống Tương cười nói: “Trước đây gia phụ từng làm việc trong viện Hàn Lâm, hiện đã từ trần. Nói ra thì ta cũng không có bối cảnh gì vững chắc. Chẳng qua là ta cảm thấy, Chu Nghị đã làm một việc độc ác như vậy, còn không ngừng chèn ép, đúng là hiếp người quá đáng. Thực ra Chu Nghị cũng không thể một tay che trời ở kinh thành này. Lúc trước Lý gia đi kiện nhưng sau đó lại càng trở nên thê thảm là vì kiện không đúng chỗ. Chỉ cần hai vị dám đưa cáo trạng đến tay viện Đô Sát, chuyện này chắc chắn sẽ được tiếp nhận và xử lý.

Lý Tố lắc đầu, hiển nhiên không tin: “Quan viên bao che cho nhau, nếu như có tác dụng, còn phải đợi cô nương nhắc nhở sao?”

Tống Tương nói: “Tuy rằng ta không có tài năng gì, nhưng nếu không nắm rõ vài phần về chuyện triều chính, thì ta cũng không dám quay đầu lại gặp hai vị. Hay là hai vị cứ viết cáo trạng rồi đưa cho ta, chuyện nộp bản cáo trạng sẽ do ta làm. Chuyện này giải quyết xong thì cả ta và hai vị đều có lợi. Cho dù không thành công thì ta cũng bảo đảm sẽ không mang thêm hiểm họa gì cho hai vị, thế nào?”

Lý Tố nghe xong, vẫn do dự không quyết.

Tống Tương suy nghĩ một thoáng, nói tiếp: “Ta cũng không giấu hai vị làm gì, ta rất muốn có cửa hàng này. Nhưng hai vị cũng biết, nếu không giải quyết dứt điểm chuyện với Chu Nghị, ta có tiếp nhận cửa hàng này cũng sẽ không thể nào yên tâm được. Vì vậy, ta sẵn sàng mua lại cửa hàng với điều kiện, hai vị bắt buộc phải giúp ta, nghiêm túc viết cáo trạng và cùng đứng ra giải quyết dứt điểm vụ án này. Nếu như hai vị không muốn, tất nhiên ta cũng không thể ép buộc. Chỉ là, không biết hai vị có muốn thử một phen hay không?”

Lý Tố nghiêm túc suy tính, còn Lý gia nương tử thì đã sớm không nhẫn nhịn được nữa: “Chẳng lẽ cứ để mặc cái cục tức này nghẹn lại trong lòng thì ông thấy dễ chịu sao? Nhà chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sống ở kinh thành, nhưng bây giờ lại bị ép cho phải rời bỏ quê hương. Ông sợ phiền phức như vậy, cho dù rời khỏi kinh thành, phụ thân mẫu thân nằm trong quan tài cũng không thể yên tâm nhắm mắt được!”

Lý Tố nghe đến mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ tìm người viết cáo trạng! Nhưng ta phải nói trước, chuyện còn lại ta không quan tâm. Cô nương cũng phải đảm bảo sẽ không có hậu họa gì khác.”

Tống Tương gật đầu: “Trước hết ta cũng không đảm bảo là có thể thành công. Tóm lại, ông cứ mời một thầy kiện giỏi viết cáo trạng, chiều ngày mai ta sẽ đến lấy.”

Lý Tố đồng ý.

Hai bên quyết định như vậy, Tống Tương cũng cáo từ rời đi.

Trong lòng Tống Tương không dám chắc là Lý Tố có viết cáo trạng hay không, xét cho cùng Lý gia có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ, chứng tỏ trong lòng cũng cực kỳ lo sợ, bởi vậy ông ta chưa chắc sẽ tin tưởng nàng. Nhưng nếu ông ta làm theo lời nàng nói, vậy thì đôi bên đều cùng có lợi. Chỉ là khó ở chỗ, nàng cần tìm cách đưa được cáo trạng tới nơi cần tới.

Tuy rằng bây giờ nàng chỉ là một dân thường, lại ôm đồm chuyện khó như lên trời thế này, nhưng ai bảo kiếp trước nàng đã làm thế tử phi nhiều năm chứ? Các quan viên có tiếng nói trong triều gồm những ai, hầu như nàng đều biết hết, tuy khó nhưng cũng không phải là không có cách.

Ví dụ như, ngự sử Hồ Tiêu chính là trường sử của hoàng đế khi còn ở tiềm để, giờ cũng là cận thần của hoàng đế. Trong ký ức của nàng, hễ là cáo trạng tới được tay ông ta, không có ai mà ông ta không dám điều tra.

Hơn nữa, hôn nhân của Hồ Tiêu và phu nhân ông ta là do hoàng hậu đứng ra mai mối, vì thế Hồ gia không chỉ là người của hoàng đế, mà quan hệ với Tấn vương phủ cũng không hề kém. Thật trùng hợp kiếp trước nàng vừa hay từng giúp Hồ phu nhân một vài chuyện.

Chỉ là giao tình này là ở kiếp trước, nên bây giờ cũng không dễ dàng tận dụng đến vậy. Nhưng nếu Lý gia chịu hợp tác, ít nhất nàng cũng có thể nghĩ cách.

Giờ chỉ còn chờ tin tức từ phía Lý gia.

Đêm nay nàng cũng không rời khỏi quán trọ. Sau khi trời sáng, ăn xong bữa sáng, nàng mới thay quần áo xong thì chủ quán đi lên báo là có vị Phó cô nương đến tìm.

Hôm qua Phó Anh đến Ngô gia một chuyến, Ngô đại nhân đã đồng ý, chẳng qua phải chờ đến hôm nay mới có thể đi gặp Chu Nghị nói chuyện. Phó Anh là một người cẩn trọng, chuyện vẫn chưa thành công thì tuyệt đối sẽ không nói trước. Sáng sớm ra, hắn ta đã giục Phó Như đi đến quán trọ, đón Tống Tương.

Tống Tương đi xuống lầu, cả hai chào hỏi nhau xong, nàng liền bị Phó Như kéo lên xe ngựa. Trên xe ngựa đã để sẵn một hộp thức ăn, Phó Như vui vẻ nói: “Hôm qua ca ca muội sai muội đi đến quán trà của nhà muội, nhờ đầu bếp chuyên làm điểm tâm chuẩn bị sẵn. Hai người đã không gặp nhau mấy năm, vậy mà huynh ấy vẫn nhớ tỷ thích bánh hoa quế, muội cố ý dặn người ta làm nhiều hơn. Tỷ có muốn ăn thử không?”

Hộp đồ ăn vừa mở ra, mùi thơm của điểm tâm bay vào mũi, không chỉ có bánh hoa quế, mà là đủ loại, đúng là rất tận tâm. Nhưng đã mấy năm không gặp, hay có thể nói là đã mười mấy năm không gặp, khẩu vị của Tống Tương đã thay đổi, bây giờ nàng không hề thích những thứ ngọt ngấy như này.

Nhưng nàng cũng không muốn phụ tâm ý của Phó Như, bèn cầm một miếng nhỏ lên, nếm thử rồi nói: “Vừa thơm vừa mềm, đầu bếp nhà muội có tay nghề rất khá đấy.”

Bản thân Phó Như cũng cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ, cười nói: “Không bằng đầu bếp hạng nhất của mấy quán rượu lớn trong thành, nhưng cũng được coi là khá lắm rồi.”

Phó Anh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, qua cửa sổ xe đang mở, nhìn hai người vừa ăn vừa cười nói với nhau, khóe miệng hắn ta cũng bất giác hơi nhếch lên.

Chùa Long Vân nằm trên núi Long Vân ở ngoại ô phía đông kinh thành. Vì hôm nay là ngày hưu mộc nên dòng người ra khỏi thành nườm nượp không ngừng, hơn nữa hình như có cả các quan viên trong triều. Cũng có những thương nhân giàu có xen lẫn trong dòng người, và đa số đều là trưởng bối dẫn theo nữ quyến còn trẻ trong nhà đi.

Ngoài các bữa tiệc ở các phủ trong kinh thành là nơi thích hợp để giao lưu kết bạn, thì còn lại là những lễ hội như hội chùa, hội hoa. Tống Tương nhìn người qua đường, trong lòng thầm đoán, e là nhiều người trong số họ cũng tới hội chùa vì có mục đích giống như nàng.

“Phó công tử!”

Trên đường đi, thỉnh thoảng nàng lại nghe thấy bên ngoài xe có người chào hỏi Phó Anh.

Tống Tương nghiêng đầu nhìn ra ngoài xa, hôm nay Phó Anh mặc bộ áo gấm xanh lơ trông đầy sức sống, thiếu niên thành tài, biết ứng đối có chừng mực với người khác, dáng vẻ trông vô cùng xuất sắc.

Cũng có thể thấy, mặc dù Phó Anh mới vào nha môn làm việc không bao lâu, nhưng đã tạo được quan hệ khá tốt với người khác, đến ngay cả Tiêu Trăn Sơn cũng nhận ra tài năng của hắn ta, coi hắn ta như thượng khách.

Tống Tương cảm thấy, không nói cái gì khác, nếu tương lai Tống Liêm có thể tiến bộ được như hắn ta thôi thì cũng không uổng công thường ngày nàng nấu cho nó ăn nhiều thịt như vậy.

Phó Anh chào hỏi với mọi người xong, quay đầu lại thì thấy Tống Tương đang nhìn mình, đoán chừng vừa rồi nàng cũng thấy cảnh mình được mọi người lấy lòng, trong lòng hắn ta bỗng thấy lâng lâng, mỉm cười nói: “Đều là đồng liêu trong triều, rất nhiều người còn là đồng khoa với huynh.”

Tống Tương gật đầu, thôi nhìn ra ngoài.

Chiều hôm qua hoàng đế đã rời cung, Lục Chiêm không gặp được ngài ấy. Sau bữa sáng hôm nay, hắn đang định đi vào cung thêm chuyến nữa thì Tiêu Trăn Sơn đã đến vương phủ. Hóa ra hôm nay trưởng công chúa được Tấn vương phi mời cùng đi tới chùa Long Vân, cuối cùng Tiêu Trăn Sơn cũng được thả ra. Trưởng công chúa chân trước vừa ra khỏi phủ, chân sau cậu chàng đã chạy đến vương phủ.

Lục Chiêm đang vội vàng muốn vào cung, bèn bảo hắn ta ngồi chờ ở cung Diên Chiêu, còn mình vào cung làm việc trước đã.

Lúc vào cung hoàng đế đang rất nhàn nhã thưởng tranh, nhìn thấy Lục Chiêm đến, ngài ấy mới chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.

Lục Chiêm không ngồi, chỉ đứng bên cạnh xem bức tranh, là một bức tranh mẫu đơn, nhìn giấy vẽ thì có vẻ cũng lâu năm rồi. Hắn liếc nhìn hoàng đế, thấy ngài ấy đang rất tập trung, dường như đang ngắm nhìn cực kỳ tỉ mỉ.

Lục Chiêm không khỏi nghĩ đến ngày hôm đó thị vệ trở về bẩm báo, khi hoàng đế gặp mặt Đường Chấn, đã từng rất quan tâm tới chuyện ở Lạc Dương...

“Mấy năm nay, hình như hoàng gia gia rất thích loài hoa mẫu đơn này.” Từ nhỏ hắn đã thường chạy tới cung Càn Thanh, nhưng hắn chưa từng thấy hoàng đế để tâm đến hoa mẫu đơn như vậy.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top