Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 49: Sợi tóc bị lôi ra

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 426 lượt xem
  • 1659 chữ
  • 2021-09-03 21:27:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Con người già đi, rất nhiều suy nghĩ cũng thay đổi” Hoàng đế thở dài cuộn bức tranh lại, hỏi hắn: “Ngươi vào cung có chuyện gì?”

Lục Chiêm tiện tay đưa cho hoàng đế sợi dây buộc cuộn tranh, miệng thì đáp: “Tôn nhi vào cung tìm hoàng gia gia là vì chuyện ở Hưng Bình.”

"Ồ!"

“Gần đây tôn nhi nghe được một chuyện, đó là huyện thừa bên cạnh Từ Lạc từng nhìn thấy những bức thư đó, cho nên sau đó Từ Lạc đã nghi ngờ chính huyện thừa đã để lộ tin tức. Cũng bởi vậy, sau khi mấy bức thư bị đánh cắp đã trút giận lên huyện thừa, cách chức của huyện thừa này. Hoàng gia gia, thư là do tôn nhi lấy, nhưng cuối cùng lại hại huyện thừa mất đi chức quan. Đây là lỗi của tôn nhi. Người từng dạy tôn nhi phải biết yêu dân như con, xin hoàng gia gia chỉ giáo, chuyện này nên xử lý thế nào cho hợp lý.”

“Có chuyện này sao?” Hoàng đế nghiêng đầu nhìn hắn.

Lục Chiêm cúi đầu: “Không chỉ như vây, Từ Lạc trút giận lên huyện thừa, còn nói dối với người ngoài rằng thứ bị mất là bảo vật đáng giá ngàn vàng. Người ngoài cũng tin là thật, sau đó không biết tin đồn lan truyền thế nào mà cuối cùng thành Từ Lạc còn cất giấu báu vật, hơn nữa huyện thừa kia còn biết manh mối nơi cất giấu báu vật của ông ta, thế là nhiều người đã tìm đến huyện thừa, bảo ông ta chỉ đường đi trộm báu vật của Từ Lạc.”

“Bây giờ người huyện thừa bị cách chức kia bị quấy rối đến mức không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà của mình nữa, mà phải chen chúc sống cùng với một gia đình góa phụ. Nhưng người góa phụ mà ông ta sống nhờ không phải ai khác, chính là người vợ góa của Tống Dụ, trước đây ông ấy từng nhậm chức ở viện Hàn Lâm. Hoàng gia gia, Tống gia là gia đình thanh liêm. Tuy rằng Tống Dụ đã không còn nữa, nhưng có phải triều đình cũng nên quan tâm đôi chút đến người vợ góa và con cái của ông ấy hay không?”

Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Trẫm có ấn tượng với tên Tống Dụ này. Hắn từng làm thị giảng ở trong cung.”

Lục Chiêm cúi đầu.

Hoàng đế đặt bức tranh xuống, đi vài bước, sau đó nói: “Từ Lạc không có gan to như vậy. Vương Trì, ngươi đi truyền Hà thị lang vào cung.”

Vương Trì bước vào tuân chỉ.

Hoàng đế lại nói với Lục Chiêm: “Chuyện này ta đã biết, ngươi về trước đi.”

Lục Chiêm tuân chỉ lui xuống.

Đi ra khỏi cung điện, Lục Chiêm đứng suy nghĩ một thoáng, cuối cùng nhếch môi cười.

Chuyện của Tống Mân không khó xử lý, trong lòng hắn cũng biết rõ điều đó. Chỉ dựa vào câu nói vừa nãy của hoàng đế, Từ Lạc không có gan to như vậy, đã có thể chứng minh tin tức mà Tống Tương có được từ chỗ Đường Chấn là thật, mấy bức thư đúng là của Hà Trinh. Chắc chắn Từ Lạc đã bị Hà Trinh khiển trách vì làm mất thư, cho nên mới trút giận lên Tống Mân.

Vậy thì, nguyên nhân hoàng đế tìm Đường Chấn đã sắp lộ ra rồi, chẳng qua ngài ấy muốn thông qua Đường Chấn để hỏi thăm về Lạc gia mà thôi.

Nhưng điều mà hắn vẫn không hiểu là, muốn hỏi thăm về Lạc gia thì cứ hỏi thăm là được, tại sao còn phải mở bức tranh hoa mẫu đơn ra xem? Hơn nữa, mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, tại sao hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc gia không thôi chứ?

Đứng một lúc ở cửa cung, nhớ tới Tiêu Trăn Sơn vẫn đang đợi mình ở vương phủ, hắn liền lên xe trở về.

Vừa đến cổng thì gặp Tấn vương phi cũng mới trở về, hắn bèn hỏi thăm: “Không phải mẫu thân đã hẹn trưởng công chúa và đại tỷ đi thưởng hoa ư?”

Vương phi đáp: “Đi được nửa đường thì trưởng công chúa nói phải quay về gặp khách rồi mới đi được, nên ta cũng quyết định đợi trưởng công chúa gặp khách xong rồi đi cùng luôn.”

Lục Chiêm nghĩ tới Tiêu Trăn Sơn còn ở trong cung của hắn, mà trưởng công chúa thì đã trở về phủ, vậy chẳng phải sẽ phát hiện hắn ta không có ở trong phủ ư?

Thế là hắn vội vàng chạy về cung Diên Chiêu để báo tin.

Nào ngờ Tấn vương phi lại gọi hắn lại: “Con định đi đâu đây?”

Lục Chiêm nghĩ chuyện cũng đã rõ ràng hết rồi, bèn kể lại tất cả với bà ấy. Tấn vương phi đột nhiên nhíu mày: “Hoàng thượng đang hỏi đến Lạc gia sao?”

Lục Chiêm nhướng mày: “Mẫu phi cũng biết Lạc gia ạ?”

“Lạc gia ở Lạc Dương, ta đương nhiên có nghe nói qua.” Tấn vương phi nói xong thì dừng lại, sau đó xua tay nói: “Đi làm việc của con đi.”

Lục Chiêm nhìn bà ấy bước qua ngưỡng cửa rồi mới đi về hướng cung Diên Chiêu.

“... Tại sao thế tử các ngươi lại có những thứ như vậy?”

Vừa đi đến hành lang, hắn đã nghe thấy giọng của Tiêu Trăn Sơn vọng ra qua cửa sổ.

Lục Chiêm bước vào cửa thì thấy Tiêu Trăn Sơn đang cầm mấy thứ mà hắn “tịch thu” được đêm hôm trước từ tay Tống Tương bao gồm chiếc bình sứ, sợi dây, cũng như con dao nhỏ, thậm chí ngay cả sợi tóc được bọc trong chiếc khăn cũng bị hắn ta mò ra được. Hơn nữa, thằng nhóc này đang cầm nó lên ngắm đi ngắm lại cứ như đang ngắm mấy món đồ Tây Dương vậy.

Lục Chiêm giật lại hết mấy thứ đó: “Ta có nhiều thứ lắm, chưa chắc huynh đã nhìn thấy hết đâu.”

Tiêu Trăn Sơn giật mình, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, chắp tay khom lưng: “Bởi vì nhất thời tò mò nên ta mới cầm ra xem để mở mang tầm mắt, mong thế tử thứ tội!”

Nhưng rồi hắn ta lại vừa nhìn vẻ mặt của hắn, vừa không sợ chết xán lại trước mặt hắn, hỏi: “Sợi tóc đó không giống của thế tử. Chẳng lẽ là của cô nương nào ư?”

Lục Chiêm nhìn hắn ta bằng ánh mắt không mấy thân thiện, tay thì đưa đồ cho Ngụy Xuân, miệng thì nói: “Theo ta biết, vừa nãy tổ mẫu huynh đã về phủ rồi, huynh còn không mau chóng cút về à?”

Tiêu Trăn Sơn lại cười nói: “Ta biết. Là Long tiên sinh muốn đến trước mặt tổ mẫu để biểu dương ta, mấy bữa trước ta có làm một bài văn, cũng khá phết!”

“Ồ…” Lục Chiêm kéo dài miệng: “Đúng là không thể ngờ đấy!” ngay sau đó lại thúc giục: “Nếu đã là như vậy, thế chúng ta đi thôi! Ta còn có chuyện nhờ huynh đó.”

... Mấy người Tống Tương đi vào cổng chùa thì thấy lượng du khách đông đúc không khác gì cảnh cá chép vượt sông. Phương nam từng thịnh hành ngày hội của hoa, mà khung cảnh lúc này cũng không hề kém cạnh.

Chùa được xây dựng giữa sườn núi, năm tầng điện thờ, điện này xây cao hơn điện trước, bố trí dọc theo sườn núi, giữa sườn núi có dòng suối nhỏ được hợp lại từ hai dòng chảy hai bên sườn, xuyên qua giữa chùa, uốn lượn chảy xuống chân núi.

Hai bên bờ suối đặt các tảng đá lớn nhỏ khác nhau, nước chảy lâu năm đã thúc đẩy rêu phong sinh trưởng dày đặc trên chúng. Dọc lối đi có trồng tre xanh, tử đằng, hoa đăng tiêu và các loại phong lan đủ màu sắc, ngập tràn vẻ đẹp của tự nhiên.

Mỗi khi mây mù bao phủ, ngôi chùa cổ kính ẩn hiện giữa núi trông càng giống chốn bồng lai tiên cảnh, có rất nhiều văn nhân đã làm không ít bài thơ để miêu tả lại.

Tuy bây giờ không có mây mù, song hoa đào trên núi vẫn đủ để khiến du khách sững sờ đến mở to đôi mắt.

Phó Anh gặp người quen, giữa đường thì nán lại nói chuyện. Tống Tương và Phó Như tiếp tục đi về phía trước. Đi được nửa đường, bên tai toàn là tiếng khen ngợi hoa, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa thấy vài vị đồng liêu của phụ thân.

Khi đến lưng chừng núi, nàng thấy đình bát giác dưới gốc đào cổ thụ mà trước đây mấy người phụ thân yêu thích. Có một vài văn nhân ngồi trong đình bát giác, nhưng chỉ toàn là thanh niên trẻ tuổi. Bọn họ đang làm thơ, luật thơ chính là mấy cái mà Phó Anh đã viết ra giấy rồi đưa cho nàng ngày hôm qua. Vẫn không có gương mặt thân quen nào trong số mấy người này.

“Như tỷ nhi!”

Đang đi dạo ngắm cảnh thì Phó Anh đuổi đến: “Lang trung bộ Hộ Trần đại nhân và người nhà ông ấy đang ở bên đó. Đi thôi, muội đi theo ta qua đó chào hỏi.”

Phó Như không muốn đi: “Đó là cấp trên của huynh, muội đâu có quen biết, muội đi làm gì?”

Phó Anh liếc nhìn Tống Tương ở bên cạnh, nháy mắt với Phó Như: “Trần đại nhân dẫn theo người nhà đến, theo lý muội đi chào hỏi cũng là nên.”

Phó Như bất đắc dĩ, coi như đồng ý.

Phó Anh lại nói với Tống Tương: “Nếu muội ở lại đây cũng chỉ có một mình. Không bằng đi cùng đi, làm quen cho biết cũng có lợi sau này.”

Đúng là làm quen được thì sẽ có lợi, nhưng một người ngoài như Tống Tương lại đi theo Phó Anh đến chào hỏi người ta, suy cho cùng cũng không hợp quy củ cho lắm.

Nàng bèn từ chối: “Hai người cứ đi đi, muội sẽ đợi cả hai ở đây.”

Phó Anh thấy nàng từ chối dứt khoát nên đành thôi, chỉ gọi Phó Như đi xuống thềm đá cùng mình.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top