Tống Tương chọn một cây hoa đào lớn bên đường rồi ngồi xuống nghỉ chân. Trong dòng người qua lại, nữ quyến bắt đầu nhiều lên, hơn phân nửa đều là những gương mặt thân quen, nhưng đều là giao tình ở kiếp trước, không liên quan gì đến Tống gia của lúc này. Có vẻ không có nhiều hy vọng gặp được bạn cũ của phụ thân, Tống Liêm mới tám tuổi, nàng vẫn còn thời gian để lo liệu tất cả những chuyện này, không cần vội vàng.
Lần này thôi thì tùy duyên. Chuyện quan trọng bây giờ vẫn là phía Lý gia. Nếu có thể giải quyết xong xuôi, thường xuyên tới kinh sư, ít nhiều nàng cũng có thêm một cái cớ để đi thăm hỏi bạn cũ của phụ thân. Không biết Lý gia đã viết xong cáo trạng hay chưa?
……..
Lục Chiêm và Tiêu Trăn Sơn đến quán rượu, còn lâu mới tới bữa trưa, may là chỗ này gần hồ, lại có một đài ngắm cảnh rộng, có thể ngồi chơi cờ, uống trà giải trí.
Hai người ngồi xuống hai bên bàn cờ, Lục Chiêm liền hỏi hắn ta: “Lần trước rốt cuộc vì sao mà huynh lại đánh Nhị công tử Du gia?”
Tiêu Trăn Sơn nghe vậy, mặt mày liền ủ rũ, tay cầm bình trà rót trà cho đôi bên, rồi mới kể: “Tên Du Hoài An này thích một cô nương, suốt ngày chạy theo người ta từ sáng đến tối, không ngừng quấy rầy đòi cưới người ta, cô nương người ta không đồng ý, gã liền khóc lóc ủ ê. Hôm đó, ta đang ăn cơm ở thành Nam, tình cờ thấy gã uống rượu sinh sự ở bàn bên cạnh, ta nghe được câu chuyện thì thấy rất tức giận nên đã đánh cho gã đó một trận.”
Lục Chiêm thu quạt lại: “Vậy huynh đã tìm hiểu chuyện sau đó chưa?”
“Làm sao ta còn dám hỏi chứ?” Tiêu Trăn Sơn nói: “Sau khi tổ mẫu biết chuyện liền kêu người đánh ta một trận, còn lôi ta đi Du gia xin lỗi, quay về lại mắng ta một trận, nói Du quý phi chỉ có người cháu trai duy nhất là Dư Hâm, mà Dư Hâm cũng chỉ có hai đứa con trai, tại sao ta lại đánh gã? Chuyện sau đó thì ai còn dám hỏi nữa chứ.”
Tiêu Trăn Sơn ăn một hạt óc chó, rồi mới hỏi hắn: “Đột nhiên đệ hỏi chuyện này làm gì?”
Lục Chiêm nhìn cảnh hồ dưới lầu: “Ta đã nghe qua chuyện sau đó, huynh có muốn nghe không?”
“Đệ kể xem nào.”
Lục Chiêm liền kể lại chuyện Chu Nghị chèn ép Lý gia.
Tiêu Trăn Sơn nghe xong cũng sửng sốt: “Ba mạng người ư? Vậy đệ muốn thay Lý gia minh oan à?”
Lục Chiêm không nói lời nào.
“Không được, không được!” Tiêu Trăn Sơn nói, còn xua tay: “Chuyện này không được! Du gia là thân thích của Hán vương, đệ phải suy nghĩ cho kỹ đấy!”
Năm xưa, khi hoàng hậu lâm bệnh, Du quý phi đích thân hầu hạ thuốc thang bên giường suốt hơn nửa năm, sau này được hoàng hậu đứng ra, phong làm quý phi. Theo lý mà nói, Tấn vương phủ với Du quý phi và Hán vương phải có quan hệ mật thiết với nhau. Trên thực tế, hai bên đều rất khách sáo với nhau, cũng còn tình cảm năm xưa. Nhưng một khi ngôi vị trữ quân còn chưa xác định, giữa Tấn vương và Hán vương vẫn sẽ tồn tại sự cạnh tranh.
Lúc này Tấn vương đang cần ẩn giấu quang mang, cố gắng không quá bộc lộ tài năng. Nếu Lục Chiêm can thiệp vào chuyện của Du gia, vậy chẳng phải sẽ làm rối kế hoạch của cha hắn sao?
Cho dù vụ án này bị lôi ra trước ánh sáng, hoàng thượng sẽ xử lý một cách công bằng, vậy cũng tương đương với việc tát thẳng vào mặt Du gia, tát vào mặt Du quý phi. Bây giờ hoàng hậu đã không còn, Dư quý phi trở thành người có địa vị nhất trong cung. Nếu bà ta thực sự để ý và ghi nhớ mối thù này, vậy cũng dễ như trở bàn tay.
“Ta không muốn gây thù chuốc oán với Du gia.” Lục Chiêm đặt một quân cờ đen xuống bàn cờ, nếu hắn muốn làm như vậy thì đã làm từ lâu rồi. “Gọi huynh đến đây chỉ là muốn hỏi bây giờ huynh còn dám tới Du gia nữa không?”
“Đệ muốn làm gì?”
Lục Chiêm ngước mắt: “Bây giờ Lý gia bị Chu Nghị ép cho không thể tiếp tục ở lại kinh thành, cửa hàng trong tay họ muốn chuyển nhượng nhưng lại dính tới ba mạng người, ai dám mua chứ? Nhưng có một người muốn mua lại nó, ta muốn giúp người ấy có được nó.”
Bên phía Trọng Hoa đã theo dõi Phó Anh mấy ngày nay, nhưng không hề thấy hắn ta có ý muốn giúp Tống Tương, xem ra cũng chẳng đáng tin cậy. Nếu đã vậy, hắn đến Du gia một chuyến là được.
Nhưng vô duyên vô cớ đến nhà người ta thì lại không hay, mặc dù không phải tới để cáo trạng, nhưng cũng là có ý oán trách.
Nếu hẹn Tiêu Trăn Sơn đi cùng thì khác rồi.
Tiêu gia có được địa vị như bây giờ đều là do tằng tổ của Tiêu Trăn Sơn giành lấy được, sau đó cha truyền con nối, loại vinh dự này không mấy gia tộc ở Đại Lương có được.
Nhưng tổ phụ và phụ thân của Tiêu Trăn Sơn đều có năng lực tầm thường, nên tình cảnh của Tiêu gia bây giờ cũng không còn được như trước. May mà trưởng công chúa là người có thủ đoạn, có quyết đoán, đối ngoại thì duy trì quan hệ qua lại với các phủ, đối nội thì nghiêm khắc dạy dỗ con cháu, đặc biệt là đứa cháu trai Tiêu Trăn Sơn và cũng là thế tử này, nhờ vậy Tiêu phủ mới có thể giữ vững được địa vị.
Tuy rằng trưởng công chúa được người người kính trọng, ngưỡng mộ, song vẫn cần hành xử khiêm nhường.
Mặc dù Tiêu gia đã đến Du gia xin lỗi, nhưng suy cho cùng tình nghĩa đôi bên vẫn cần có sự qua lại thì mới có thể bền lâu được.
Mà bây giờ, Tiêu Trăn Sơn càng phải năng chạy tới Du gia hơn.
Sau khi nghe Lục Chiêm nói xong, Tiêu Trăn Sơn cũng nghiền ngẫm cẩn thận rồi nói: “Thì ra là đệ muốn lôi ta ra làm cái cớ à?”
“Thông minh.” Lục Chiêm nhấp một ngụm trà: “Dù sao hôm nay ta rảnh rỗi, chiều nay chúng ta đến Du gia luôn.”
Tống Tương có được cửa hàng, hắn cũng coi như làm được gì đó cho nàng, tuy rằng còn lâu mới đủ để bù đắp cho những món nợ từ kiếp trước với nàng, nhưng có còn hơn không.
Chưa kể, bản thân hắn cũng phải đi một chuyến này.
“Đi thôi,” Tiêu Trăn Sơn cũng đặt quân cờ của mình xuống bàn cờ: “Chiều nay ta sẽ đi cùng đệ.”
…
Không gặp được người muốn gặp thì chuyến thưởng hoa này cũng không có gì thú vị. Nhưng rõ ràng là huynh muội Phó Anh vẫn rất có hứng thú, Tống Tương không muốn khiến họ mất hứng. Nàng bèn yên tĩnh ngồi ở một chỗ, nhìn các tiểu cô nương trốn sau bụi hoa nhìn trộm các vị thiếu niên lang.
Nàng cũng đã từng làm chuyện như thế nên không khỏi tò mò nhìn về hướng đó, hóa ra là mấy người con cháu thế gia đang ngâm thơ bên hồ nước.
Tiếp đó nàng lại nghe thấy tiếng cười nói từ con suối phía sau, nghe kỹ mới biết, hóa ra là bên suối có người chuẩn bị trò khúc thủy lưu thương*, bởi vậy con cháu thế gia đều dần dần đi về hướng đó. Các cô nương cũng tụ tập về đấy, chẳng mấy chốc mà chỗ dòng suối trở thành nơi náo nhiệt nhất.
* Khúc thủy lưu thương: là một trò chơi của người Hán lưu truyền từ thời Trung Hoa cổ đại. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất hệ”, tức nghi thức tế lễ tẩy trần xong, người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu ở đầu dòng suối, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy cầm lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Tống Tương cũng theo đến đó, thấy hai bên bờ suối, cứ cách một đoạn lại có một người ngồi, một chiếc bàn gỗ miệng nông để đầy cành hoa và giấy đang trôi xuống theo dòng nước, tiếng ngâm thơ đối đáp thì đã vang lên.
“Tương tỷ tỷ, tỷ có muốn lên đó thử một phen không?”
Phó Như không biết đã đến bên cạnh nàng từ khi nào, hai mắt lấp lánh nhìn nàng.
Tống Tương không hề có hứng tham gia mấy trò thế này, bèn cười nói: “Ta chỉ là một cô thôn nữ, nhảy ra khoe mẽ để làm gì chứ?”
Tỷ đâu phải thôn nữ!” Phó Như ôm lấy cánh tay nàng. Giống như nhiều cô nương khác, Phó Như cũng bị thu hút bởi những thiếu niên phong độ phía xa, chỉ một chốc đã không nhớ gì tới việc thúc giục Tống Tương đứng ra thi thố.
Tống Tương thấy bên bờ suối ngày càng có nhiều người hơn, định kéo Phó Như tìm chỗ ngồi xuống, nhưng đột nhiên có một người từ phía bên cạnh xông đến, hoảng hốt chạy xuống núi! Thấy người đó sắp đâm vào Phó Như, Tống Tương nhanh tay kéo lấy muội ấy, tay còn lại kéo cổ áo của người kia, nhờ vậy hai người đều đứng vững lại!
Đây là trên sườn dốc, nếu không may ngã lăn xuống, chẳng phải rất nguy hiểm ư? Không chỉ khiến cô nương nhà người ta mất mặt, lại còn chắc chắn sẽ bị thương nữa!
Phó Như cũng bị dọa cho sợ mất mật, mặt mày tái mét, càng thêm ở lại vào Tống Tương vừa cứu mình. Cô bé ôm chặt lấy cánh tay Tống Tương cho đến khi đứng vững mới thôi. Phó Như ngẩng đầu lên nhìn người kia, không ngờ lại là một cô gái! Đang định mắng cô ta vài câu, nhưng nào ngờ lại nghe thấy Tống Tương ngạc nhiên thốt lên: “Là cô?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận