Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 51: Có được mà không tốn công sức

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 409 lượt xem
  • 1679 chữ
  • 2021-09-03 21:58:58

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cô nương bị Tống Tương túm lấy áo trông chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là tiểu thư thế gia vọng tộc, nhưng ánh mắt lại hoảng hốt, hai má ửng hồng một cách kỳ lạ.

Tống Tương nhìn thấy cô ta, sự lo lắng trong lòng lúc mới tới đây đột nhiên bay biến hết! 

Cô gái này là ai? Cô ta chính là Đỗ Ngọc Âm, cháu gái bên ngoại của Hồ Ngự sử Hồ Tiêu!

Phu nhân của Hồ ngự sử trước đây là nữ quan của hoàng hậu khi còn ở tiềm để, là người rất tháo vát. Lúc bà ta được gả cho Hồ Tiêu thì ông ta còn chưa là ngự sử, cả hai người đều hầu hạ bên cạnh đế hậu, cũng coi như môn đăng hộ đối. Chính vì môn đăng hộ đối nên Hồ phu nhân cũng không hề thấy xấu hổ với xuất thân của mình, việc trong Hồ gia đều do một tay bà ta lo liệu.

Kiếp trước khi Tống Tương đang mang thai trưởng tử, trùng hợp con dâu trưởng của Hồ phu nhân cũng mang thai, vì vậy mà hai người quen biết và có qua lại nhiều hơn. Hồ gia là thân tín của đế hậu, cũng là một trong số vài người không hề có sự phân biệt đối xử với Tống Tương.

Hồ Nghiễm là con trai thứ của Hồ ngự sử, tính cách cũng ổn, hơn nữa tướng mạo không hề kém, là con rể vàng trong lòng rất nhiều phu nhân quan lại. Hồ phu nhân có con mắt nhìn người rất tài tình, bà ta đã chọn cho con trai thứ của mình tiểu thư của Tạ gia làm vợ. Vị Tạ tiểu thư này đúng là xuất chúng, lễ nghĩa, nhân phẩm đều toàn vẹn. Nhưng tiếc thay sau khi thành thân, tình cảm vợ chồng luôn không êm ấm.

Vì chuyện này mà Hồ phu nhân rất đau đầu, nhưng lại không tìm ra nổi nguyên nhân. Lúc đó người cháu gái Đỗ Ngọc Âm đang sống nhờ trong nhà thường xuyên an ủi bà ta.

Ngày đó Hồ gia tổ chức tiệc trăm ngày cho trưởng tôn, Tống Tương cũng đi, tình cờ phát hiện mưu kế hãm hại Hồ nhị nãi nãi của vị biểu tiểu thư này. Tống Tương rất bình tĩnh, chỉ lấy ra chứng cứ rồi lặng lẽ để ở chỗ Hồ phu nhân chắc chắn sẽ đi qua.

Sau đó, nàng nghe nói Hồ phu nhân đã giải quyết Đỗ Ngọc Âm này ngay trong đêm hôm ấy. Hóa ra Đỗ Ngọc Âm từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà ngoại, cũng một lòng muốn gả cho nhị biểu ca. Chỉ có điều, người nhị biểu ca này lại không hề có ý định đó, mà Hồ phu nhân cũng muốn cưới một cô nương môn đăng hộ đối cho con trai, bởi vậy Đỗ Ngọc Âm liền chọn cách giở trò sau lưng.

Hồ phu nhân là người khôn khéo, Tống Tương lại không hề cố ý giấu giếm, cho nên chẳng mấy chốc bà ta đã đoán ra được và cũng ghi nhớ ân tình này.

Tống Tương không ngờ chuyến đi này không gặp được bạn cũ của phụ thân Tống Dụ, thay vào đó lại gặp được vị biểu tiểu thư này của Hồ gia! Đây đúng là buồn ngủ thì được tặng gối đầu, ông trời cũng muốn giúp nàng.

“Cô ta là ai?” Phó Như cau mày nhìn Đỗ Ngọc Âm.

Lúc này, Đỗ Ngọc Âm đã bình tĩnh lại, phô trương thanh thế nhìn Tống Tương: “Dám vô lễ với ta? Biết ta là ai không?!”

Tống Tương nhìn gương mặt đỏ bừng của cô ta, rồi lại nhìn về phía sau cô ta. Sau khi Đỗ Ngọc Âm rời khỏi Hồ gia, nghe nói là đi làm vợ lẽ cho người ta. Một người có thể xem thường chính mình như vậy, chỉ có thể nói là từ tận xương tủy đã không coi liêm sỉ là gì.

Mà khi nhìn phía sau cô ta, quả nhiên nàng thấy có một người thanh niên đang vội vàng đi từ phía thiền viện ra, đó chẳng phải Hồ nhị công tử Hồ Nghiễm đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi ư?

Mặc dù không biết bên phía Lý gia đã viết cáo trạng ra sao rồi, nhưng bây giờ nếu nàng đã gặp phải chuyện của Hồ gia, bất luận thế nào cũng coi như đúng với tâm nguyện của nàng.

Nàng hỏi: “Cô là biểu cô nương trong phủ Hồ ngự sử đúng không?”

Đỗ Ngọc Âm hơi ngạc nhiên: “Sao cô lại biết ta?”

“Ta từng thấy cô và Hồ phu nhân đi thắp hương ở chùa Tướng Quốc.” Tống Tương nói dối mà mặt không đổi sắc: “Đường núi gập ghềnh, cát sỏi trơn trượt, cô nương là thiên kim tiểu thư, tại sao không có đến một người hầu bên cạnh?”

“À, ở đây nhiều người, vừa rồi ta bị lạc mất bọn họ.” Trong lời nói của Tống Tương toàn là ý tâng bốc, bởi vậy thái độ của Đỗ Ngọc Âm cũng không thể không ôn tồn hơn.

Tống Tương mỉm cười, buông tay, nói: “Vậy cô nương hãy cẩn thận chút.”

Đỗ Ngọc Âm hừ một tiếng, bước nhanh rời đi.

Phó Như nhìn cô ta biến mất trong đám đông rồi mới quay sang nói với Tống Tương: “Người này thật thô lỗ.”

Tống Tương âm thầm liếc nhìn bông hoa tai trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói với Phó Như: “Đi thôi!”

Lúc Phó Anh quay trở lại thì đã không thấy bóng dáng Tống Tương đâu, thấy mặt trời đã gần lên tới đỉnh, rồi lại nghĩ đến hôm nay vốn định vui vẻ đi thưởng hoa với Tống Tương, nhưng kết quả từ đầu tới cuối đều là ai đi đường nấy, trong lòng hắn ta khó tránh hơi buồn phiền. Muốn có được cơ hội như thế này, cũng không biết phải đợi đến bao giờ nữa?

Tống Tương tình cờ gặp được chuyện như vậy, đương nhiên nóng ruột muốn quay về sớm. Sau khi đi dạo cùng Phó Như thêm hai vòng, thấy sắc trời đã không còn sớm, nàng và Phó Như bèn quay trở lại cây đào lúc đầu ngồi nghỉ.

Mới đi gần tới nơi thì vừa hay nhìn thấy Phó Anh đang ngồi ở dưới gốc cây đào, nàng bước tới chào: “Phó đại ca, muội còn có việc nên phải xuống núi trước. Hai người cứ từ từ chơi tiếp.”

“Sao đã đi rồi?” Phó Anh buồn rầu đứng lên. “Không có gì vui để chơi sao?”

“Không phải, là do muội còn có việc phải làm.”

“Chuyện gì mà gấp gáp vậy?”

“Muội có hẹn với người khác.”

Tống Tương không muốn nói quá nhiều với Phó Anh về chuyện cửa hàng. Một là nàng cảm thấy tình nghĩa giữa đôi bên chưa đủ thân thiết đến mức có thể nói hết mọi chuyện với nhau. Hai là lúc trước hắn ta từng tỏ ý muốn thay nàng đi nhờ cậy quan hệ để nói chuyện với Chu Nghị. Nàng không hề muốn Phó Anh làm như vậy, cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận ân tình này của hắn ta.

Phó Anh hơi thất vọng, nhưng một lúc sau cũng đành nói: “Vậy thì cùng nhau trở về đi, nhiều người như vậy, cũng không có gì để xem.”

Vừa hay hắn ta cũng muốn đi đến chỗ Ngô đại nhân hỏi thăm xem, rốt cuộc ông ấy đã đi nói chuyện với Chu Nghị hay chưa?

Mỗi người đều có mục đích riêng, bởi vậy đều lên xe đi xuống núi.

Về đến quán trọ, Tống Tương vội vàng đi rửa mặt, rồi đến thẳng Lý gia.

“Cô nương đến thật đúng lúc, cáo trạng cũng vừa viết xong!” Lý Tố chìa ra vài tờ giấy cho nàng xem.

Tống Tương cẩn thận xem qua, sau đó nói: “Ông cứ giao cho ta, giờ ta sẽ đi làm ngay.”

Lúc ở trên núi gặp phải Đỗ Ngọc Âm, trong lòng nàng đã nảy ra một ý tưởng. Nhân lúc cô ta không đề phòng, nàng đã lấy một bên hoa tai của cô ta, như vậy sau này nàng chỉ cần lấy cớ là muốn trả lại hoa tai để đến Hồ gia, nhờ thế nàng nhất định sẽ gặp được Hồ phu nhân. Mà chỉ cần gặp được bà ta, cáo trạng này cũng sẽ được chuyển tới tay người cần chuyển!

Bên phía Lý gia có nhân chứng, vật chứng, chỉ cần viện Đô Sát chịu xử lý, vậy thì chậm nhất là một, hai ngày sau sẽ có phán quyết!

Bây giờ đã là giữa trưa, chắc hẳn nữ quyến Hồ gia cũng đã về phủ rồi nhỉ?

Sau khi Phó Anh đưa Tống Tương về quán trọ, đi đến nửa đường thì hắn bảo Phó Như quay về trước, còn bản thân thì đi thẳng đến Ngô gia.

Sau bữa sáng, Ngô đại nhân đã tới Chu phủ, Chu Nghị cũng rất nể mặt ông ta, đồng ý sẽ không tiếp tục truy cứu.

Phó Anh giải quyết được việc rồi, trong lòng rất hưng phấn, ngẫm nghĩ một hồi thấy vẫn không thể nhẫn nại được, bèn quyết định đến nói cho Tống Tương biết luôn. Nhưng hắn ta chạy đến quán trọ thì lại không gặp được người.

Phó Anh hỏi nương tử của chủ quán: “Tống cô nương đi đâu vậy?”

Nương tử chỉ lắc đầu không nói lời nào.

Hắn ta cau mày, hỏi thêm: “Muội ấy đi về hướng nào?”

Nương tử vẫn không nói gì.

Phó Anh hết cách, chỉ đành quay về trước.

Hồ phu nhân trở về phủ lúc giữa trưa, Tống Tương đợi xe ngựa của bọn họ vào cửa rồi mới cầm theo hoa tai gõ cửa hông Hồ gia.

“Ta tìm Đỗ cô nương. Ta nhặt được một thứ, cũng không biết có phải của cô nương ấy không, làm phiền thông báo một tiếng.”

Người gác cổng nhìn thấy hoa tai liền vội vàng vào nhà báo tin.

Tống Tương đợi khoảng một khắc thì thấy cánh cửa mở ra, Đỗ Ngọc Âm vội vàng chạy ra cửa, vừa nhìn thấy là nàng, bừng tỉnh đưa tay ra: “Hoa tai của ta đâu?”

Tống Tương cười nói: “Đỗ cô nương, ta muốn vào phủ xin một cốc nước, không biết có được hay không?”

Đỗ Ngọc Âm nghe vậy thì sửng sốt.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top