Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 52: Đại nhân, không hay rồi!

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 441 lượt xem
  • 1587 chữ
  • 2021-09-03 22:04:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đỗ Ngọc Âm chưa từng gặp người nào chủ động yêu cầu được vào cửa làm sao có thể đồng ý cho được? Cữu cữu của cô ta là ngự sử, thường ngày có quá nhiều người tìm cách xin gặp, cô ta sẽ không bị lừa.

Nhưng nhìn bộ dạng của Tống Tương, có vẻ nếu cô ta không đồng ý thì Tống Tương sẽ không trả lại đồ. Mà đồ đạc cá nhân của một người con gái sao lại để lưu lạc ở bên ngoài cho được? 

Đỗ Ngọc Âm trừng mắt nhìn nàng, sau đó mới cho nàng vào: “Người đâu, rót tách trà bưng đến đây.” 

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn lại: “Được rồi, đưa đồ cho ta.”

Tống Tương nói: “Đỗ cô nương thông minh, đương nhiên biết ta tới không phải chỉ để xin một tách trà. Chẳng dám giấu giếm, ta muốn gặp Hồ phu nhân, tất nhiên, nếu có thể gặp được Hồ ngự sử thì càng tốt.”

Đỗ Ngọc Âm mỉa mai: “Đúng là suy nghĩ viển vông! Cữu phụ cữu mẫu của ta là người mà cô có thể muốn gặp là được sao?”

“Cho nên chẳng phải ta đã nhờ Đỗ cô nương dẫn đường ư?” Tống Tương tiến lên phía trước nửa bước: “Còn mong cô nương hãy niệm tình hôm nay ta đã giúp cho cô nương không bị thất lễ mà giúp ta một phen. Nếu vẫn không được, vậy xin niệm tình của cả Hồ nhị công tử nữa.”

Bởi vì Đỗ Ngọc Âm đã chột dạ từ đầu, cho nên khi nghe nhắc tới Hồ nhị công tử, sắc mặt cũng thay đổi ngay tức thì, cả người cứng ngắc!

“Cô nói linh tinh cái gì vậy?” Cô ta nắm chặt làn váy, mắt nhìn trước nhìn sau.

Lựa chọn Đỗ Ngọc Âm để ra tay chính là ý trời mà thôi. Ban đầu Tống Tương đã định bắt đầu từ Hồ phu nhân.

Đỗ Ngọc Âm sống nhờ ở Hồ gia, Hồ phu nhân chỉ là cữu mẫu của cô ta, có thương hơn nữa thì vẫn có khoảng cách, cho nên cô ta vẫn luôn cư xử rất cẩn thận khi ở trước mặt Hồ phu nhân. Chuyện cô ta ưng ý Hồ Nghiễm chắc chắn không dám để Hồ phu nhân biết.

Nàng không hề có ý định xen vào chuyện của Hồ gia, nàng chỉ muốn mượn tay Đỗ Ngọc Âm để minh oan cho Lý gia.

“Đỗ cô nương thông minh như vậy, đương nhiên biết ta đang nói cái gì.”

Đỗ Ngọc Âm nắm chặt hai tay, vẻ mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù ta giúp cô thì tại sao cữu cữu và cữu mẫu ta lại có thể đồng ý gặp cô? Nếu dễ dàng gặp được như vậy, chẳng phải cữu cữu ta sẽ bận chết sao?”

Tống Tương rút tập cáo trạng đã được cuộn lại cẩn thận từ trong tay áo: “Chỉ cần cô nương chuyển giúp ta cáo trạng này đến tay Hồ phu nhân, ta tin là đại nhân sẽ đồng ý gặp ta. Đợi khi gặp được Hồ đại nhân rồi, ta nhất định sẽ kính cẩn đưa trả lại bông hoa tai này cho cô nương.”

Đỗ Ngọc Âm trừng Tống Tương một lúc, mới miễn cưỡng đi vào.

Tống Tương ngồi chờ ở cửa hông, người hầu được căn dặn đi pha trà cũng đã bưng trà tới. Nàng nhận lấy chén trà, nói tiếng cảm ơn. Mới uống được nửa chén, Đỗ Ngọc Âm đã đi ra, trông ngạc nhiên ra mặt: “Mau đi theo ta! Cữu cữu ta muốn gặp cô!”

Tống Tương ngay lập tức đặt chén trà xuống, đi theo cô ta vào cửa Như Ý.

Dãy nhà bên sườn phía đông tiền viện của Hồ gia là thư phòng của Hồ Tiêu. Tống Tương đi theo Đỗ Ngọc Âm vào trong sân, xuyên qua khung cửa sổ đang mở, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở trong phòng, ông ta mặc một bộ quần áo rất bình thường, đang cúi đầu xem tờ giấy trên tay, đôi mày cau lại hoàn toàn thể hiện rõ việc tâm trạng ông ta đang rất tồi tệ.

Đỗ Ngọc Âm đưa nàng đi thẳng vào phòng: “Cữu cữu, cô nương ấy đến rồi.”

Hồ Tiêu quay đầu lại, trước tiên quan sát rất kỹ Tống Tương, sau đó mới hỏi: “Làm sao để xưng hô với cô nương?”

Tống Tương nghiêm túc hành lễ, sau đó mới đáp: “Tiểu nữ họ Tống.”

“Tống cô nương có quan hệ như thế nào với Lý gia này?”

“Vốn dĩ không có quan hệ, là bởi vì ta muốn mua một cửa hàng trong thành, vừa hay Lý gia lại bán hiệu thuốc. Sau khi ta biết được ngọn nguồn câu chuyện thì lo lắng rằng nếu mua lại cửa hàng của bọn họ, sau này ta sẽ phải đối mặt với hiểm họa khó lường, cho nên mới thương lượng với Lý đại phu, bẩm báo chuyện này lên viện Đô Sát. Trên bản cáo trạng đã viết rõ ràng ngọn nguồn, còn xin đại nhân minh xét.”

Hồ Tiêu lại cúi đầu xem cáo trạng, cắn chặt răng, cau mày: “Bây giờ Lý gia đang ở đâu?”

“Vẫn ở kinh thành.”

Hồ Tiêu gật đầu: “Ta muốn đến Lý gia một chuyến. Không biết cô nương có chịu dẫn đường không?”

“Đương nhiên!” Tống Tương nhíu mày: “Chỉ là...”

“Làm sao?”

“Không phải tiểu nữ lo xa, mà là Chu Nghị có thể ép Lý gia đến mức độ này, nhất định cũng đề phòng Lý đại phu. Đại nhân tự hạ mình đích thân đến Lý gia là vì có ý tốt, nhưng nếu để Chu Nghị phát giác được, như vậy sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Xét cho cùng, tiểu nữ chỉ là người đưa cáo trạng thay, rốt cuộc trong chuyện này còn có gì không đúng hay không, bản thân tiểu nữ cũng không thể đảm bảo. Để tránh có hiểu lầm, tiểu nữ trộm nghĩ, không bằng đại nhân truyền Lý gia đến công đường thẩm vấn.”

Tống Tương vẫn luôn tin rằng Lý gia sẽ không nói dối, nhưng nếu có thể vào thẳng viện Đô Sát rồi lập hồ sơ vụ án, như vậy mới càng dễ ràng buộc Chu Nghị, khiến gã ta không dám trả thù Lý gia ngay trong lúc này.

“Cô nương suy nghĩ như vậy cũng có lý.” Hồ Tiêu gật đầu: “Nhưng hôm nay viện Đô Sát hưu mộc, đi cũng vô ích. Cô nương cứ chỉ đường, ta sẽ nhờ người đi mời Lý gia đến phủ.”

Thực ra cho người mời đến Hồ gia cũng chẳng có gì khác biệt với việc Hồ Tiêu đích thân đến Lý gia. Nếu Chu Nghị vẫn luôn cho người theo dõi Lý gia, vậy thì người ở đây vừa vào cửa thì bên phía gã ta đã biết được luôn.

Tống Tương biết Hồ Tiêu chưa hoàn toàn tin tưởng nàng, cho nên cũng không định vào thẳng nha môn. Nhưng hiện tại nàng không có gì để mặc cả với Hồ Tiêu, chỉ có thể làm theo lời của ông ta.

Ngộ nhỡ Chu Nghị biết, vậy cũng không có vấn đề lớn, điều khác biệt chỉ là gã ta chắc chắn sẽ có chuẩn bị sớm hơn thôi. Nhưng cáo trạng đã đến viện Đô Sát, nàng cũng không sợ gã ta sẽ làm cái gì để lật ngược ván cờ.

Bởi vậy nàng đáp: “Vậy xin nghe theo lời của đại nhân.”

Sau đó nàng nói ra địa chỉ cho người hầu mà Hồ Tiêu gọi đến, sợ Lý gia không tin, nàng còn mượn giấy bút của Hồ Tiêu rồi viết vài câu để người hầu mang theo.

Khi nàng viết chữ, Đỗ Ngọc Âm cũng ở bên cạnh. Hồ Tiêu thấy người mặc quần áo bình thường như Tống Tương lại có thể cư xử rất bình tĩnh và suy nghĩ một cách cẩn trọng, khiến Đỗ Ngọc Âm bình thường lanh lợi là vậy, nhưng khi gặp phải chuyện này lại trở nên ngây ngốc, vô tri không khác gì một nữ tử không có tài năng, không được giáo dục. Giờ nhìn chữ viết của nàng, trôi chảy mà xinh đẹp, nền tảng còn thâm hậu hơn cả Đỗ Ngọc Âm rất nhiều, trong lòng ông ta không khỏi thầm gật đầu tán thưởng.

Bên phía Hồ gia đang chờ người tới, còn bên phía người hầu được Hồ Tiêu phái đi cũng đã đánh xe ngựa tới được Lý gia. Nào ngờ có hai người mặc áo ngắn ngồi trong lều trà phía đối diện đã nhìn nhau ra hiệu.

Chờ đến khi người hầu của Hồ gia đi ra từ Lý gia, bọn họ lại chạy theo sau xe ngựa...

Hôm nay hưu mộc, Chu Nghị không đi ra ngoài, sau khi Ngô đại nhân Ngô Túc đến đây một chuyến lúc sáng, gã ta bèn ngồi một mình pha trà uống.

“Đại nhân! Đại nhân!” Gã ta vừa cầm ấm trà lên, bên ngoài bỗng có người xách vạt áo xông vào: “Đại nhân, không hay rồi, không hiểu sao Hồ ngự sử lại phái người đến mời huynh đệ Lý Tố đến Hồ phủ!”

“Cái gì?!”

Chu Nghị buông lỏng tay, ấm trà rơi xuống đất, nước trà bắn ra đầy chân gã ta!

Gã ta nhảy dựng lên, đẩy người hầu đang định lau nước trà dưới chân mình ra: “Làm sao mà Lý gia lại móc nối được với Hồ ngự sử?!”

“Tiểu nhân không biết! Vừa nãy thấy có người hầu của Hồ gia đến mời bọn họ đi, sau khi phát hiện là bọn họ đi vào Hồ gia, tiểu nhân đã lập tức trở về bẩm báo!”

Chu Nghị đứng ngây người trong phòng, nhìn ấm trà trước mặt, gã co chân đá văng nó ra ngoài cửa!

“Chuẩn bị ngựa, đi Du phu!”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top