Chu Nghị khiến Lý gia mất liền một lúc ba mạng người làm sao mà gã ta có thể không để tâm cho được? Nếu như không để tâm, gã ta đã chẳng cho người giám sát Lý gia suốt như vậy.
Tuy rằng Du gia là hậu thuẫn của gã ta, nhưng đường tỷ phu Du Hâm của gã ta cũng đã được Du quý phi nhắc nhở ngay mặt rằng phải cư xử thật khiêm tốn. Bình thường Du Hâm cũng chưa từng chơi trò bao che cho nhau gì gì đó. Chuyện của Lý gia, Chu Nghị và đường tỷ của gã ta là Du phu nhân cũng chưa dám nói cho Du Hâm biết.
Người của Lý gia tới Hồ phủ, chắc chắn là chuyện bị lộ ra rồi. Hồ Tiêu là thân tín của hoàng đế, mà trước giờ hoàng đế luôn cai quản quan viên rất nghiêm khắc. Nếu cáo trạng đã tới tay Hồ Tiêu, vậy gã ta còn có thể che giấu được nữa sao?
Vụ án đã trôi qua hơn một tháng, Lý gia còn chưa rời kinh, bởi vậy trong khoảng thời gian này, Chu Nghị không ngừng gia tăng áp lực lên Lý gia, chỉ cần chờ tới khi bọn họ rời kinh là gã ta có thể hoàn toàn giấu nhẹm vụ của Lý gia.
Cho nên, lúc sáng khi Ngô đại nhân tới nhà, đề nghị gã ta giơ cao đánh khẽ, thực tế thì lại quá đúng với ý của gã ta. Lý gia không nỡ bỏ lại cửa hàng nên mới ở lại kinh cho tới bây giờ. Nếu là có người chịu mua lại thì Lý gia cũng có thể sớm ngày mang theo quan tài cút đi, gã ta sao mà lại không đồng ý? Tất nhiên gã ta “đành” phải thuận nước giong thuyền mà cho cái ân tình này rồi.
Nào ngờ chớp mắt bên phía Lý gia đã xảy ra chuyện.
Bây giờ có muốn ngăn lại đám người Lý Tố thì cũng chẳng kịp, đương nhiên gã ta không dám tới Hồ gia, cho nên chỉ có thể tới Du gia để nói hết cho Du Hâm biết, nhờ vị đường tỷ phu này của gã ta để ý hộ.
Bên phía Du gia, Lục Chiêm và Tiêu Trăn Sơn đã tới nhà, Du Hâm với quan phục chỉnh tề đang ngồi tiếp hai người họ trong phòng khách uống trà.
Đã uống nửa chén trà, chuyện trò đôi câu rồi, Lục Chiêm bèn mào đầu câu chuyện: “Hiệu thuốc của Lý gia ở trên đường An Chính gần cửa thành đang muốn chuyển nhượng, một người quen của ta cũng muốn mua lại. Đến lúc đó, còn phải làm phiền Du đại nhân nói giúp mấy câu với Chu đại nhân bên Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh, nhờ ông ấy để ý giúp cho.”
Du Hâm là người nghe một có thể đoán ra ba, khi nghe nói tới hiệu thuốc của Lý gia, ông ta lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn: “Chu đại nhân không hề chịu trách nhiệm khu vực thành Nam, thế tử nói câu này, chẳng lẽ là có dặn dò gì khác?”
Lục Chiêm cầm chén trà lên.
Tiêu Trăn Sơn nhìn hắn, trả lời thay: “Chẳng lẽ Du đại nhân không biết, tuy rằng thành Nam không thuộc khu vực quản hạt của Chu đại nhân, nhưng dạo gần đây ông ta lại rất hay chạy tới thành Nam đấy?”
Du Hâm cau mày, ngồi suy nghĩ một hồi rồi mới gọi người hầu đứng chờ sẵn ngoài cửa, dặn dò mấy câu.
Chuyện giữa Chu Nghị và Lý gia, sau khi cô nương Lý gia treo cổ thì Du Hâm cũng đã trách mắng Chu Nghị một phen, còn chuyện sau đó thì ông ta không hỏi đến nữa.
Quản lý chuyện trong nhà là Du phu nhân, mà Du phu nhân lại là đường tỷ của Chu Nghị. Chu Nghị ép cho cô nương Lý gia tự sát, đã khiến Du Hâm trách mắng một trận. Sau đó, Lý gia lại chết thêm lão thái gia và lão thái thái, Du phu nhân đâu dám nói cho Du Hâm biết nữa, bà ta đã dặn dò đám người hầu phải giữ kín miệng từ lâu rồi.
Người hầu đi vào hậu viện, bảo người trong viện của Du phu nhân đi vào hỏi thăm thực hư câu chuyện. Mà Du phu nhân thì cho rằng mọi chuyện đã không còn sơ sót gì, song khi hay tin thế tử Tấn vương tới để hỏi chuyện này thì sợ đến mức đứng bật dậy, hoảng hốt không biết trả lời ra sao.
Mãi cho đến khi người hầu lại chuyển lời thúc giục, bà ta mới quyết định nói ra hết đầu đuôi câu chuyện.
Người hầu hỏi xong, bèn quay lại tiền viện khẽ bẩm báo lại cho Du Hâm biết.
Lục Chiêm ngồi ở đối diện, nhìn sắc mặt Du Hâm dần dần xanh mét, sau đó là âm trầm, đến cuối cùng mông cũng chẳng ngồi yên được trên ghế, sống lưng căng cứng, hai nắm tay siết chặt tới nỗi trắng bệch cả ra, miệng mấp máy muốn nói rồi lại thôi.
Lục Chiêm chỉ coi như chưa nhìn thấy, rũ mắt từ tốn thưởng thức chén trà trong tay.
Hắn không muốn xé rách mặt với Du gia, cũng không muốn làm ầm ĩ tới trong cung hay ra giữa triều đình, vì với cục diện trước mắt, đúng là hắn không muốn để Tấn vương rơi vào thế bốn phía là địch. Cái thể diện này, hắn bắt buộc phải cho.
Những điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho Chu Nghị. Chu Nghị không sợ đánh mất chức quan, nhưng hắn không tin Du Hâm không sợ. Cho dù hắn không làm ầm ĩ cho cả kinh thành đều biết, lại thêm Du Hâm cũng đã bị hắn nhắc nhở, vậy chắc chắn ông ta sẽ không để mặc cho Chu Nghị tiếp tục gây chuyện
Du Hâm sẽ không ngu đến nỗi để Chu Nghị phá hỏng thanh danh hiện giờ của Du gia, cho nên chắc chắn sẽ đi xử lý Chu Nghị. Chị cần có thể đạt tới mục đích là xử lý Chu Nghị, vậy thì cần gì để tâm tới chuyện người ra tay là ai chứ?
Đương nhiên Du Hâm cũng chẳng hề vô tội chút nào.
Trước mắt xem ra, ông ta không biết chuyện của Lý gia, nhưng nếu ông ta đường đường chính chính, vậy Chu Nghị lấy đâu ra lá gan để mà ép buộc Lý cô nương - người mà Du Hoài An muốn lấy về nhà một cách danh chính ngôn thuận, làm thị thiếp của gã chứ? Còn không phải ỷ vào có tỷ phu là ông ta chống lưng cho sao?
Hơn nữa, sau khi cô nương Lý gia treo cổ tự sát, Lý gia đã khiêng thi thể tới quan phủ để kiện, nhưng sau khi xử xong vụ án, Du gia đã bồi thường gì chưa? Rõ ràng là chưa. Nếu có rồi, sao Chu Nghỉ dám ức hiếp Lý gia một cách trắng trợn, còn hại chết lão thái gia, lão thái thái nhà người ta chứ?
Mấy việc này có thể chứng tỏ rằng, cho dù Du Hâm không hề sai sử Chu Nghị làm vậy, nhưng ít nhất cũng không tránh được cái tội danh dung túng làm bậy.
Còn nếu ông ta muốn bao che cho Chu Nghị, vậy đến lúc đó cũng đừng trách hắn không nể mặt nể mũi.
Du Hâm nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trong lòng đã chấn động vô cùng, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đáng tiếc là lúc này ông ta lại chẳng thể rời đi, sau một thoáng suy tư, ông ta chỉ có thể giải quyết chuyện trước mắt đã: “Thế tử yên tâm, chuyện hiệu thuốc của Lý gia ta đã biết rõ. Sau đây ta chắc chắn sẽ gọi Chu Nghị tới để hỏi cho rõ. Nếu người quen của thế tử muốn tiếp nhận cửa hàng đó, vậy thì cứ yên tâm mà mua lại, hạ quan bảo đảm sẽ không có ai dám tiếp tục kiếm chuyện.”
Ấn tượng trước đây về Lục Chiêm trong mắt người ta là xốc nổi, thiếu chín chắn, nhưng hôm nay, cách hành xử của hắn lại thể hiện rõ việc hắn rất nể mặt ông ta, mà ông ta lại chỉ có thể nhận phần ân tình này của hắn.
Cho dù bỏ qua sự cạnh tranh mơ hồ tồn tại giữa Tấn vương và Hán vương thì với việc là một hoàng tôn được hoàng đế yêu thương, hắn hoàn toàn có khả năng nói thẳng chuyện này cho hoàng đế biết. Nhưng hắn lại không làm như vậy, thay vào đó hắn đã tới nhắc nhở, cảnh cáo ông ta trước. Bất kể hắn đi một chuyến này là vì mục đích gì, thì ông ta đều không thể không chấp nhận một chuyện, hắn đã giữ lại thể diện cho ông ta.
“Du đại nhân đúng là rất thẳng thắn.” Có lời này của ông ta, Lục Chiêm mới gật đầu, giơ chén trà lên: “Trà này khá ngon. Du đại nhân là người văn nhã, để hôm nào ta sai người mang tới hai bình lá trà cho đại nhân nếm thử.”
“Không dám!”
“Đại nhân!” Đang nói chuyện thì có người hầu đi vào, vẻ mặt sốt sắng bẩm báo: “Chu gia Nghị cữu lão gia vừa tới, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm.”
Du Hâm đang cáu vì chuyện của gã ta, đâu còn tâm trạng để ý. Cũng vì thế, ông ta nghiêm mặt, phất tay với người hầu, tiếp đó mỉm cười cầm lấy ấm trà rót thêm trà cho Lục Chiêm.
Chu Nghị tới Du gia là để khai ra hết mọi chuyện, đồng thời nhờ Du Hâm nghĩ cách giúp cho, nào ngờ gã ta gắng gượng tới Du gia thì lại không gặp được người.
Gã ta đứng ngoài cổng hỏi người hầu: “Khách tới là ai? Quan trọng đến vậy sao?”
“Là thế tử Tấn vương và tiểu hầu gia.”
Nghe nhắc tới hai người đó, Chu Nghị tức thì sửng sốt, đồng thời cũng hiểu khách này có muốn giục cũng không giục được.
Trong lòng gã ta càng thêm nôn nóng, gã ta đi đi lại lại mấy vòng, trong lòng cũng không quên “hỏi thăm” mười tám đời tổ tiên của Lý gia. Gã ta không ngờ cái tên Lý Tố kia lại có thể đáng ghét đến vậy, không ngờ lão ta cũng dám im ỉm rồi móc nối ngay được với một quan ngự sử. Rốt cuộc là ai đã âm thầm vạch đường cho lão già đó chạy đây?
Rồi gã ta bỗng dưng nhớ tới Ngô Túc sáng nay mới tới xin gã ta một ân tình, vậy mà chỉ chớp mắt Lý gia đã bám được vào ngự sử, chẳng lẽ là Ngô Túc đã giở trò sau lưng gã ta?
Đúng rồi, Ngô Túc đang nhậm chức ở Lục khoa.
Lục khoa vốn dĩ là có quyền được bẩm tấu trực tiếp lên hoàng đế, chẳng lẽ lần này là do Ngô Túc muốn xử gã ta, cho nên sau khi biết vụ của Lý gia, lão ta mới tung chiêu hỏa mù, nhằm tranh thủ thời gian để cho Lý gia đi cáo trạng thành công?
Dù sao chuyện này mà rơi vào tay một tên ngôn quan nào cũng là cơ hội tuyệt vời để giành lấy thiện cảm của hoàng đế.
Chu Nghị càng nghĩ càng tức giận, rồi lại càng không bình tĩnh. Gã ta đấm vào tường một cái, sau đó quay người đi ra khỏi tiền viện Du gia.
“Dẫn đường! Tới Ngô phủ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận