Chu Nghị tới Ngô gia, đập cổng thùng thùng. Nghe thấy có người đi ra mở cửa, gã ta giơ chân đạp thẳng, đồng thời gọi to: “Ngô đại nhân, ông ở đâu?”
Ngô Túc vừa định ăn cơm trưa, nghe thấy tiếng gọi, mới xỏ giày đi ra khỏi phòng, vừa hay thấy Chu Nghị xông vào sân.
“Ngô đại nhân, ông được lắm. Chu Nghị ta bình thường kính trọng ông là một người đoan chính, không ngờ hôm nay ông cũng giở trò hai mặt với ta cơ đấy. Rốt cuộc Chu mỗ đã đắc tội với ông chỗ nào hả? Có hôm nào mà ta không kính trọng ông? Hôm nay ông lại hại ta như vậy. Nói rồi gã ta vung roi ngựa, quật đổ hết mấy chậu cây cảnh ở trong sân.
Ngô Túc giật mình ngơ ngác, phu nhân ông ta thì đã kêu ré lên.
“Ngươi nói vậy là cớ làm sao? Buổi sáng ta tới nhà ngươi xong cũng không hề đi ra khỏi cửa. Ta hại ngươi cái gì được?”
“Vậy ông có dám nói, lý do vì sao sáng nay ông tới nhà ta nói đỡ chuyện hiệu thuốc của Lý gia không?”
Ngô Túc càng ngơ ngác: “Sáng nay ta tìm gặp ngươi, là vì có người muốn mua lại hiệu thuốc của Lý gia, mà ngươi nhậm chức ở Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh, ta lại quen biết với ngươi, cho nên người kia mới nhờ ta chuyển lời, xin người sau này để ý tới cửa hàng đó giúp. Sao vậy, lời này có gì sai ư?”
Lúc Phó Anh tới gặp ông ta, đã nói y nguyên như vậy, Ngô Túc hoàn toàn không hiểu chỗ nào có vấn đề?
“Lại còn ngụy biện!” Chu Nghị lại càng tức giận, cầm roi ngựa chỉ thẳng vào Ngô Túc: “Ông đã tới gặp ta để nói đỡ thì đừng nói với ta là ông không biết cái hiệu thuốc đó còn dính dáng tới ba mạng người. Ta nói cho ông biết, ông đã tính kế ta, vậy ta cũng sẽ không để yên cho ông đâu. Không ít lần ông lấy cơ đi thăm bạn để ra ngoài bài bạc, lại còn vay nặng lãi. Ông tưởng là ta không biết à?”
“Ngươi!” Ngô Túc nghe tới đây, còn chưa kịp nói hết câu thì Ngô phu nhân đứng bên cạnh đã xông tới: “Ông dám ra ngoài đánh bạc? Ta liều mạng với ông!”
Trong triều quy định, kẻ sĩ đánh bạc, nhẹ thì phạt đánh, nặng thì ở tù, hơn nữa không cho phép được vào triều làm quan. Tuy rằng trong đám quan viên không phải là không có người đánh bạc, nhưng nếu Chu Nghị mà bẩm báo lên viện Đô Sát thì đây không khác gì tai họa ập xuống đầu với một gia đình như Ngô gia.
Ngô phu nhân gào thét không ngừng, tay cầm cây chổi đánh đập thẳng vào đầu Ngô Túc. Ngô Túc không tránh kịp, trúng phải vài cái vụt, búi tóc bị tuột ra rối tung, quần áo cũng xộc xệch, trông vô cùng thê thảm.
Vậy mà Chu Nghị còn đứng bên dọa dẫm: “... Nếu ông đã bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa. Ngô đại nhân tri pháp phạm pháp, ông cứ chờ đó, hẹn gặp nhau ở viện Đô Sát.”
Nói xong, gã ta quay người đi thẳng.
Ngô Túc đuổi theo tới ngoài cổng thì đã thấy gã ta cưỡi ngựa, phi tới đầu phố.
“Cái tên Phó Anh này! Đúng là hại chết ta rồi.”
...
Bên phía Hồ gia, Lý Tố và anh trai ruột thịt của mình - Lý Huấn, cũng chính là phụ thân của Lý cô nương đã treo cổ tự sát lúc trước, kể lại từ đầu chí cuối việc Chu Nghị đã bức tử ba mạng người nhà họ ra sao, Hồ Tiêu nghe xong mà mặt mày xanh mét.
“Còn có chi tiết nào chưa kể không? Sau khi lệnh ái tự sát, Du gia và Chu gia không có bồi thường gì thật sao?”
“Không có ạ.”
“Như vậy sau khi lệnh tôn và lệnh đường gặp bất hạnh, Chu Nghị không những không sám hối cũng như tiến hành bồi thường, mà còn càng ra tay chèn ép, muốn khiến cho các ngươi rời kinh cũng là thật?”
“Đều là sự thật, không có nửa câu giả dối.”
Sắc mặt Hồ Tiêu âm trầm, để cáo trạng xuống bàn: “Ta đã biết.”
“Cầu xin đại nhân làm chủ cho nhà ta.”
Huynh đệ Lý gia quỳ hết xuống đất, không ngừng dập đầu từng cái từng cái một. Lúc Tống Tương cầm cáo trạng rời đi, Lý Tố chỉ coi như thử ăn may một phen, chứ cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Không ngờ, chỉ qua một bữa cơm trưa, tả đô ngự sử của viện Đô Sát đã tự mình phái người tới mời bọn họ tới phủ để hỏi chuyện.
Đây là chuyện mà có nằm mơ bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới. Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng, đơn cáo trạng có thể đưa tới trước mặt ngự sử là giỏi lắm rồi, không ngờ nàng còn đưa thẳng tới tay thân tín của hoàng đế, trước mặt đô ngự sử, lại còn cho gọi bọn họ đến nhanh như thế. Bọn họ dập đầu mạnh tới nỗi đỏ ửng cả trán, song vẫn chưa đủ để thể hiện ra một phần vạn niềm kích động trong lòng họ lúc này.
Hồ Tiêu đích thân đỡ bọn họ đứng dậy: “Các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi. Cáo trạng đã tới tay ta thì sẽ không bao giờ có chuyện bị che lấp. Chu Nghị cũng sẽ không dám tiếp tục làm gì các ngươi. Còn cuối cùng sẽ xử lý thế nào, bản quan sẽ xét xử một cách công chính, trả lại lẽ công bằng cho các ngươi. Người đâu, tới nha môn, truyền lệnh của ta, chiều nay ngừng hưu mộc, lập tức lên công đường.”
Nói rồi, ông ta lại chỉ sang Tống Tương: “Đối với vụ án này, Tống cô nương đã có công lao rất lớn, các ngươi muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn cô nương ấy trước đi. Nếu không có cô nương ấy, bản quan sẽ không thể nào biết tới vụ án này.”
Chuyện này xôn xao ầm ĩ như vậy, tuy rằng bọn họ không sống ở thành Nam, nhưng nếu không có Du gia đứng sau che giấu thì không thể nào có chuyện đã hơn một tháng rồi mà ông ta còn chưa nghe thấy động tĩnh gì.
Trong cung có một Du quý phi, cho dù vị này cùng với Du gia đều chưa từng chính miệng ra lệnh, nhưng người ngoài e ngại trước quyền uy của bọn họ, chắc chắn sẽ không dám nhảy ra khơi mào câu chuyện.
Còn Tống Tương, vừa không có gia thế hiển hách, cũng không phải khổ chủ trong chuyện này, nhưng lại chịu đứng ra giúp đỡ bọn họ. Chỉ với nghĩa khí ấy thôi, theo lý cũng đã xứng đáng nhận cái lạy tạ này của bọn họ.
Tống Tương nhìn Đỗ Ngọc Âm đứng bên cạnh im thin thít, bèn ngăn cản huynh đệ Lý gia, rồi nói: “Thực ra lần này còn phải cảm ơn Đỗ cô nương. Nếu không có Đỗ cô nương cũng có lòng chính nghĩa, biết được chuyện này xong đã đồng ý dẫn một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt như ta tới gặp đại nhân, thì đúng là ta cũng chẳng có cách nào cả.”
Dứt lời, nàng cầm lấy tay Đỗ Ngọc Âm, âm thầm nhét chiếc hoa tai vào trong tay cô ta coi như trả lại.
Lúc trước nàng lấy trộm chiếc hoa tai để đe dọa Đỗ Ngọc Âm, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ hơi không cam lòng. Tuy rằng nàng không sợ, bởi cô ta cũng chỉ là một biểu cô nương của Hồ gia, tất nhiên còn chưa đủ bản lĩnh để thò tay tới tận ngoại ô phía Nam được. Nhưng nói cho cùng, tốt nhất không nên đắc tội kẻ tiểu nhân, nhất là những kẻ như là Đỗ Ngọc Âm vậy, có thể hóa giải thù oán vẫn là hay nhất.
Đỗ Ngọc Âm đi theo suốt từ đầu tới giờ, ban đầu thấy một cô gái ăn mặc quần áo vải bình thường như Tống Tương lại có thể nói chuyện đĩnh đạc ngay trước mặt Hồ Tiêu, trong lòng cô ta đã hơi hơi ghen ghét. Tiếp sau đó thấy Hồ Tiêu âm thầm gật đầu tán thưởng khi nhìn thấy chữ viết của Tống Tương, trong lòng lại càng thấy ghen ghét hơn. Mà chờ tới khi huynh đệ Lý gia tới đây, Tống Tương đứng một bên thỉnh thoảng đưa ra mấy lời nhắc nhở vừa đúng điểm yếu, trong lòng cô ta đã là ghen ghét muốn chết.
Đúng lúc này nàng bỗng nhiên nhắc tới chính mình, còn trịnh trọng khen ngợi chính mình một tràng, Đỗ Ngọc Âm cũng ngại ngùng tiếp tục ghen ghét... Thôi vậy, coi như cô nàng cũng là kẻ biết điều.
Đỗ Ngọc Âm cầm hoa tai, cũng khiêm tốn đáp lời: “Cữu cữu là ngự sử, có trách nhiệm giám sát các quan viên trong triều. Ta sống ở Hồ gia, mưa dầm thấm đất, nào dám để lỡ việc của cữu cữu. Nếu đã gặp phải chuyện như vậy, có thể giúp được thì đương nhiên ta nên giúp một tay rồi. Tống gia muội muội không cần khách sáo.”
Lý do thật là đường hoàng biết bao. Tống Tương không khỏi khẽ cười mỉa mai.
Hồ Tiêu nghe xong, vẻ mặt thân thiết hơn nhiều, ông ta nói: “Vậy ta cũng không trì hoãn thêm nữa. Bây giờ ta sẽ viết một quyển sổ con, đưa vào trong cung. Các ngươi ở đây chờ ta, chờ ta thay xong quần áo, sau đó các ngươi đi theo ta tới viện Đô Sát một chuyến luôn. Tống cô nương, cô nương cũng đi cùng luôn thôi, sau đó còn cần cô nương ký tên điểm chỉ.”
Tống Tương gật đầu, rồi vâng lời đi ra ngoài sân chờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận