Chuyện đến bây giờ, đã đạt tới mong muốn của Tống Tương.
Hồ Tiêu tiếp nhận cáo trạng, cũng đã viết sổ con đưa vào cung, như vậy Du gia sẽ không còn cách nào lo lót, cũng chẳng thể bao che cho Chu Nghị được nữa. Thậm chí, để chứng minh sự trong sạch, từ nay về sau, Du gia còn phải giũ bỏ sạch sẽ quan hệ của mình với mọi chuyện của Lý gia, để tránh bị nghi ngờ là đã lén lút trả thù.
Còn về việc triều đình xử lý Du gia và Chu Nghi thế nào, Tống Tương đã không hề quan tâm. Chuyện đã đến tai triều đình, bọn họ không có khả năng được phán xét vô tội.
Hồ Tiêu chỉ tốn khoảng một khắc là đã đi ra, dẫn theo mấy người bọn họ đi về phía nha môn viện Đô Sát.
Phía bên này, Ngô Túc cho người đi hỏi thăm chuyện hiệu thuốc Lý gia, sau khi biết chuyện rồi, ông ta không khỏi giậm chân đành đạch, nổi giận đùng đùng cưỡi ngựa tới ngõ Quế Tử.
Bởi vì chuyến ngắm hoa hôm nay không được tận hứng, lại thêm không biết Tống Tương đi đâu nên suốt cả một buổi trưa, Phó Anh đều không thể tập trung suy nghĩ vào việc gì.
Lúc nghe nói Ngô Túc - người chưa từng tới nhà thăm hỏi, cũng cách bản thân cả một thế hệ, đột nhiên tới chơi, trong lòng hắn ta bất giác nảy sinh dự cảm không hay.
Hắn ta vội vã đi ra tiền viện nghênh đón, nào ngờ Ngô Túc vừa thấy mặt là quở trách té tát: “Phó Anh! Ta ủng hộ quán trà nhà ngươi nhiều năm như vậy, kết quả ngươi lại hại ta thế sao? Rốt cuộc hiệu thuốc của Lý gia đã dính dáng tới chuyện gì hả? Có liên quan thế nào với Chu Nghị?”
Ngô Túc là một văn nhân, Phó Anh chưa bao giờ thấy ông ta thất thố đến vậy, lập tức hỏi thăm: “Ngô thúc hãy nói từ từ xem, đã có chuyện gì vậy?”
“Còn nói từ từ à? Chu Nghị đã đánh tới tận nhà ta rồi, lại còn tuyên bố sẽ tới viện Đô Sát để tố cáo ta, ngươi bảo ta từ từ thế nào hả?”
Ngô Túc dí tay tới tận mũi Phó Anh: “Phó Anh à Phó Anh, ngày xưa ta thấy ngươi chững chạc, có đầu óc nên tin ngươi, đồng ý đi nói giúp cho ngươi. Vậy mà tại sao ngươi lại có thể giở mấy thủ đoạn bịp bợm đó với ta hả? Ngươi hại ta thế này thì có lợi gì cho ngươi hả? Mặc dù ngươi còn trẻ mà lại có tài, nhưng ngươi cũng đừng quên, ngươi còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đâu. Ngươi tính kế ta như thế, ta cũng muốn xem thử tương lai ngươi sẽ trèo cao được tới đâu.”
Từ nhỏ đến lớn, Phó Anh vẫn luôn rất sĩ diện, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng chửi. Hắn ta đứng như trời trông ở trong sân, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn hỏi lại: “Chu Nghị làm sao vậy? Hiệu thuốc của Lý gia cũng có chuyện gì rồi?”
“Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, ba mạng người ở hiệu thuốc của Lý gia là chuyện như thế nào?”
Phó Anh tức thì nghẹn lời. Hiệu thuốc Lý gia dính dáng tới ba mạng người, mà Ngô Túc là quan viên thuộc Lục khoa, cũng có trách nhiệm giám sát các quan viên trong triều. Phó Anh muốn nhờ ông ta làm thuyết khách, nếu như nói rõ chân tướng vụ việc của hiệu thuốc và Chu Nghị thì chẳng phải đã khiến chuyện càng thêm phức tạp sao?
Vậy đến lúc đó ông ta nên tố cáo Chu Nghị hay là không đây?
Cũng vì sợ Ngô Túc biết được nhiều quá không chịu giúp đỡ nữa, cho nên hắn ta chỉ kể sơ qua thù oán giữa Lý gia và Chu Nghị, mà chuyện của cô nương Lý gia cũng đã báo lên quan phủ nên hắn ta chỉ nói qua một tiếng, sau đó là nhờ ông ta tới nói chuyện với Chu Nghị, xin gã ta quan tâm.
Bây giờ ông ta lại hỏi tới ba mạng người ở hiệu thuốc Lý gia?
Phó Anh bước lại gần hơn, hỏi: “Chu Nghị làm sao vậy?”
“Có người bẩm báo hắn lên viện Đô Sát.” Ngô Túc cả giận: “Hắn còn định tới viện Đô Sát để tố cáo ta đây này. Phó Anh à Phó Anh, ta đúng là mù mắt mới mới quen biết với ngươi mà.”
Ngô Túc mắng chửi xong, phẩy tay áo rời khỏi Phó gia.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng ầm ĩ, Phó Như và Phó phu nhân cũng đều đi ra: “Vừa rồi có ai tới vậy?”
Phó Anh đứng yên tại chỗ, cả người chết điếng không khác gì cây cọc gỗ, không có cách nào nhúc nhích.
Chu Nghị mà cũng bị tố cáo lên viện Đô Sát? Ai có gan đi tố cáo kẻ đó?
Vụ án đã xảy ra lâu như vậy mà vẫn không bị đưa lên viện Đô Sát, tại sao đúng vào lúc này lại xảy ra chuyện được?
Chu Nghị tới tìm Ngô Túc, rõ ràng là nghi ngờ Ngô Túc đã hãm hại gã ta, mà Ngô Túc tới tìm mình, chẳng phải cũng là vì nghi ngờ bị mình lừa gạt sao?
Phó Anh càng nghĩ càng thấy nặng nề trong lòng, sau cùng cũng phẩy tay áo đi thẳng ra ngoài cổng.
Đều ở cùng trong nội thành, không khó để hỏi thăm được chỗ ở của Lý gia. Chẳng mấy chốc hắn ta đã cưỡi ngựa chạy tới cổng Lý gia. Hắn ta tuyệt đối không thể để mặc chuyện này tiếp diễn. Hắn ta không hại Ngô Túc, càng không có ý hại Chu Nghị, và hắn ta lại càng không thể để cho hai người này ghi hận chính mình. Có người tố cáo Chu Nghị, vậy không có chuyện Lý gia lại chẳng hay biết gì. Hắn ta phải hỏi cho ra người đó là ai? Hắn ta phải tìm ra chân tướng để minh oan cho mình.
Gõ cửa, nói rõ lý do, lão bộc nghe hắn ta nói là muốn gặp Lý Tố, tức thì không giấu được vui mừng, hỏi ngay: “Ngài hỏi lão gia nhà ta? Lão gia nhà ta được Hồ ngự sử mời đi rồi.”
Hồ ngự sử?
Phó Anh giật mình hỏi lại: “Người mà ngươi nói tới chính là Hồ ngự sử Hồ đại nhân của viện Đô Sát?”
“Đúng là ông ấy, hôm nay có mấy người tùy tùng của Hồ gia tới đây mời lão gia nhà ta đi rồi, còn tỏ ra rất khách sáo nữa. Mới nãy lại có người tới nói là đã đến viện Đô Sát rồi.”
Trong đầu Phó Anh chỉ toàn tiếng ong ong, tay chân lạnh lẽo.
Chân trước hắn ta vừa mời Ngô Túc đi làm thuyết khách để nói đỡ với Chu Nghị, chân sau Lý gia đã đưa cáo trạng tới được chỗ ngự sử, mấu chốt là, đó chính là Hồ Tiêu, người đã từng hầu hạ bên cạnh hoàng đế lúc ngài còn ở tiềm để. Nói vậy, Chu Nghị không nghi ngờ Ngô Túc thì còn nghi ngờ ai nữa? Mà Ngô Túc không nghi ngờ hắn ta thì còn nghi ngờ ai khác được?
Hắn ta hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại hỏng bét tới vậy. Lý gia bẩm báo lên ai không được, tại sao lại là Hồ Tiêu? Giờ hắn ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch hiềm nghi được.
Trong đầu hắn ta không ngừng vang vọng câu nói của Ngô Túc, thường ngày hắn ta vẫn luôn tự cho mình là người chững chạc, nhưng lúc này lại không biết nên làm thế nào nữa.
Tuy rằng cấp bậc chức quan của Ngô Túc không cao, nhưng Lục khoa giữ một vị trí quan trọng trong triều đình. Đắc tội ông ta, ít nhất bản thân cũng thiếu mất một con đường để cầu cạnh, càng chưa kể tới việc còn có một Chu Nghị.
Ngô Túc chắc chắn sẽ không để mặc cho Chu Nghị nhằm vào, chắc chắn ông ta đã đi tìm Chu Nghị để phân bua, như vậy Chu Nghị sẽ chuyển đâu mâu sang nhằm vào hắn ta. Chuyện này còn liên lụy tới Du gia, Chu Nghị ngã thì Du gia cũng sẽ không để yên cho cái gai như hắn ta, mà hắn ta thì đắc tội nổi sao?
Ban đầu kế hoạch hoàn hảo là vậy, tại sao giờ lại xảy ra chuyện được, hơn nữa còn có thể liên lụy tới cả tiền đồ của hắn ta nữa?
Phó Anh siết chặt tay, hỏi: “Làm sao mà lão gia nhà ông lại biết Hồ ngự sử?”
“Cái này thì ta cũng không rõ, bọn ta làm sao mà biết chuyện của chủ nhân được?” Lão bộc nói xong lại cười rộ lên: “Vậy là tốt quá rồi. Lão hủ đã sống ở Yến kinh này cả một đời người, cho nên cũng chẳng hề muốn tới lúc già rồi còn phải đi xa xứ. Bây giờ xem ra, chắc là không cần phải đi nữa rồi...”
Phó Anh hoàn toàn không để ý tới mấy câu sau đó của lão bộc, hắn ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc vì sao chuyện lại thành ra thế này?
Nếu Lý gia có năng lực như vậy, sao không thể hiện ra ngay từ đầu? Mà nếu bọn họ đã muốn tố cáo, vậy vì sao còn muốn bán rẻ hiệu thuốc?
Huynh đệ Lý gia được mới tới Hồ phủ là chuyện sau đó, vậy trước đấy, là ai đã đưa chuyện này tới trước mặt Hồ Tiêu?
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Rời khỏi con ngõ, người hầu hỏi Phó Anh còn đang thẫn thờ.
Phó Anh ngẩng đầu lên, do dự một thoáng rồi mới bảo: “Tới viện Đồ Sát.”
Hắn ta không muốn đắc tội với Ngô Túc, cũng không muốn đắc tội với Chu Nghị, mà Du gia thì hắn ta lại càng không dám. Hắn ta phải đi xem thử, rốt cuộc là người nào đã âm thầm thực hiện việc này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận