Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 57: Vợ trước không thể cùng đàm luận chính trị

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 462 lượt xem
  • 1898 chữ
  • 2021-09-04 21:20:52

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phó Anh biết rất rõ mối quan hệ vi diệu giữa Du gia và Tấn Vương phủ. Nếu Lục Chiêm muốn trừng trị Chu Nghị, một kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào chốn quan trường, chưa kịp đứng vững gót chân như mình thì có tư cách gì để lý luận? Chỉ e hắn ta còn bị ghim vì đã cản trở con đường của hắn, làm hỏng chuyện của hắn.

Hắn ta bỗng dưng thấy hơi hối hận. Nếu biết trước thì hắn ta đã chẳng dính vào chuyện này làm gì. Bất kỳ một kẻ nào đang có mặt trong công đường này đều là người mà hắn ta không đắc tội nổi. Đúng là hắn ta coi thường cái tính xốc nổi, thiếu chín chắn của Lục Chiêm, nhưng thân phận của người ta bày ra đó, muốn trừng trị một ai cũng quá dễ dàng. 

Phó Anh nuốt nước miếng, chán nản quay người định rời đi.

Lục Chiêm cũng không hề biết rằng Phó Anh lại có đánh giá về hắn cao đến vậy. Nói trắng ra là, lần này hắn tới đây cũng chỉ để xem kết quả. Nhưng khi thấy dáng vẻ chán nản của Phó Anh, hắn đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Còn chưa kịp ngẫm lại kỹ hơn, trên công đường đã vang lên tiếng kinh đường mộc gõ bồm bộp, thị lang bộ Hình đang ngồi sau công án nói: “Vụ án này đã qua hơn một tháng, Lý Tố, vì sao lúc đó ngươi không hề bẩm báo lên, mà phải chờ tới lúc này mới trình cáo trạng?”

Cả công đường thoắt cái yên tĩnh lại, Lúc Chiêm cũng rời mắt khỏi Phó Anh, nhìn hướng Lý Tố.

Phó Anh cũng dừng bước, xoay người lại nhìn, sau đó là Du Hâm, Chu Nghị, ngay cả Ngô Túc ngồi bàng thính một bên cũng thôi tức giận, tất cả đều nhìn về phía Lý Tố đang quỳ dưới đất.

Trong không gian im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, Lý Tố khấu đầu một cái: “Là vì có người muốn mua lại hiệu thuốc của thảo dân, nhưng lại sợ sau đó sẽ bị Chu Nghị trả thù. Sau khi người đó hỏi thảo dân rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, mới khuyên thảo dân dũng cảm đứng ra vạch trần hành vi phạm tội của Chu Nghị, xóa bỏ hiểm họa này.”

Nghe thấy câu “mua lại hiệu thuốc”, Lục Chiêm không khỏi ngồi thẳng lưng, còn Phó Anh đứng bên dưới cũng tức thì trợn to mắt.

“Người đó là ai?” Thị lang bộ Hình hỏi tiếp.

“Người đó họ Tống, là một cô nương. Cũng chính là cô nương đó đã giúp thảo dân đưa bản cáo trạng tới tay Hồ đại nhân.”

Những người khác không nói làm gì, còn Lục Chiêm vốn dĩ tới đây là để chờ xem diện mạo thật của người bí ẩn ấy, nên vừa nghe nói đến họ Tống, hắn đã sửng sốt, đồng thời trong đầu dường như có cái gì đó vừa nổ tung.

“Cho truyền Tống cô nương.”

Tống Tương đứng chờ sẵn ở một bên công đường, đã nhìn đàn kiến đi tìm thức ăn hồi lâu, cuối cùng cũng tới lượt nàng xuất hiện. Vừa đi qua cửa công đường, nhìn thấy nhiều người như vậy, lại còn có cả gương mặt quen biết, khiến nàng không khỏi dừng bước lại.

Ánh mắt nàng dừng lại nhìn Lục Chiêm đang há hốc mồm một lát, sau đó lại nhìn sang Phó Anh có vẻ mặt đầy giật mình, bất giác nhíu chặt hai hàng lông mày.

Lục Chiêm và Du gia có mối quan hệ vi diệu như vậy, giờ Chu Nghị gặp chuyện không may, không phải hắn nên tránh đi mới đúng sao, hắn tới đây làm gì?

Phó Anh chỉ là một quan chính nho nhỏ, tại sao cũng chạy nốt tới đây?

Nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải làm cho xong chuyện của mình trước đã.

Nàng khom người hướng công đường thi lễ, sau đó nói ra tên họ.

Mấy vị đang ngồi sau công án thấy nàng, tất cả đều im lặng một thoáng, sau đó thượng thư bộ Hình mới hỏi: “Vì sao ngươi không quỳ?”

Tống Tương đáp: “Bẩm đại nhân, tiểu nữ không quỳ, một là vì tiểu nữ không mang tội trong người, lại không có oan khuất muốn bẩm báo, mà tiểu nữ tới chỉ là để làm chứng. Ngoài ra, bởi vì gia phụ là môn sinh của thiên tử, nhờ có phúc của lễ pháp triều đình ta, tiểu nữ bình thường gặp quan viên cũng không cần quỳ xuống hành lễ.”

Mấy vị nghe xong lại có phản ứng khác nhau, chỉ có Hồ Tiêu là âm thầm tán thưởng, bình thản giải thích: “Phụ thân của Tống cô nương đã từng nhậm chức ở viện Hàn Lâm.”

Ở đây hầu hết đều là người có học thức chân chính, đều kính trọng, bội phục người có xuất thân từ Hàn Lâm. Nghe thấy Hồ Tiêu nói thế, đều không khỏi giật mình.

Tiếp đó bọn họ nói gì, Lục Chiêm cũng chẳng nghe lọt vào tai nữa.

Bởi vì việc này ảnh hưởng trực tiếp tới phe phái của Du gia, vì vậy ban đầu hắn đã nghĩ rằng người chỉ dẫn cho Lý gia nếu không phải vì suy nghĩ cho hoàng quyền thì cũng là kẻ thù chính trị của ai đó trong Du gia. Thậm chí hắn còn suy đoán, liệu có phải là ai đó muốn ủng hộ Tấn vương. Tuy rằng Tấn vương không thể giật dây trực tiếp, song người bên cạnh lại có thể làm vậy.

Thậm chí hắn đã nghĩ tới Dung phi - mẹ đẻ của Tần vương. Trải qua kiếp trước, còn ai sẽ nuôi hy vọng về sự hài hòa trong chốn cung đình đây? Nhất là ở kiếp trước, hắn cũng không quen thuộc với các phi tần ở trong cung.

Hắn nghĩ cùng lắm là kẻ thù chính trị của Du Hâm hoặc là ông ta đắc tội với ai đó, nói chung bất kể thế nào, ít nhất cũng phải là quan lại có số có má trên triều đình. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, nhân vật lợi hại chỉ với một chiêu mà khiển Chu Nghị “ngã ngựa”, còn đẩy Du gia tới trước đầu sóng ngọn gió, lại chính là vợ trước của hắn, người “suốt ngày chỉ biết quanh quẩn ngoài ruộng vườn”, không có cách nào “đàm luận chính trị hoàng quyền” với hắn.

Nàng không những giúp Lý gia xuất hiện ở trước mặt Hồ Tiêu, lại còn thành công đưa vụ án ra trước Tam pháp tư (tên gọi tắt cho ba bộ máy hành pháp đứng đầu của triều đình xưa).

Nếu nói kiếp trước hắn xem nhẹ nàng, coi thường nàng, thế nên không hề biết rằng nàng biết võ công, hắn còn có thể an ủi mình dù sao nàng cũng không biết, vẫn là mình dối người coi như không có chuyện này, tiếp tục gặp mặt. Nhưng trong giờ khắc này, hắn thực sự hận không thể tìm cái lỗ để chui vào cho xong.

Hắn đã bao giờ thấy nàng không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, tự nhiên hào phóng đến vậy dù đang đứng dưới công đường? Không. Đừng nói tới việc nhìn thấy, hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới mới đúng.

Hơn nữa, nàng ra tay cực kỳ có chừng mực. Hành vi phạm tội của Chu Nghị bị vạch trần ra đây, Du gia khó thoát được liên quan. Hơn nữa, cả ba bộ máy hành pháp đều đã biết vụ án này, lại còn do Hồ Tiêu tự mình chủ trì, ngay cả hoàng đế cũng hạ chỉ theo nếp mà xử, đến cuối cùng không khéo ngay cả Du quý phi cũng phải nhận sai thay cho Du gia ở trước mặt hoàng đế. Du Hâm còn dám động vào Tống Tương?

Chẳng những không thể động vào, nếu thông minh thì ông ta còn phải đi đường vòng khi thấy mặt nàng, để tránh người ta hiểu lầm rằng ông ta định trả thù riêng mới được.

Ngươi hãy nhìn xem, nàng đứng trước công đường mà vẫn bình tĩnh, thản nhiên, nói thẳng ra là, có chỗ nào kém so với đàn ông? Đây là người vợ trước trong ký ức của hắn sao?

Hắn lại còn cho rằng nàng không cùng chí hướng, không cùng lối đi với mình?

Lục Chiêm thấy mặt mình đau rát, đồng thời cảm thấy buổi phán xử này không những đang phán xử Chu Nghị, mà còn phán xử chính hắn nữa.

Ngoài hắn ra, Phó Anh cũng đâu khác gì, cũng đang chìm trong nỗi khiếp sợ với sự thật ngay trước mắt.

Đúng là một Tống Tương như vậy rất chói lóa, nhưng nàng thừa nhận nổi cái phúc phận đó sao?

Hắn ta không ngờ nàng lại lỗ mãng như vậy, đi khuyến khích Lý gia cáo trạng, còn làm ầm ĩ lên tới nỗi không thể cứu vãn nổi. Đúng là nàng thành công rồi, nhưng nàng cần gì cái danh tiếng như vậy? Chỉ vì một cái cửa hàng sao?

Phó Anh hít sâu một hơi, liếc nhìn Tống Tương một cái, cuối cùng nắm chặt tay, đi ra khỏi công đường.

Trên thực tế, lúc truyền Tống Tương lên công đường để hỏi chuyện thì về cơ bản vụ án đã được thẩm tra rõ ràng, chỉ chờ ngỗ tác mở quan tài lấy chứng cứ.

Tống Tương ra trước công đường chỉ là để trần thuật lại diễn tiến của việc cáo trạng, để bộ Hình thẩm tra lại với lời khai của huynh đệ Lý gia, không còn sai sót gì thì sẽ cho họ ký tên điểm chỉ, sau đó niêm phong cất vào kho hồ sơ, tiếp đó chỉ cần viết bản kết án cùng với tổng kết thành tấu chương đưa vào trong cung.

Bộ Hình tuyên bố bãi đường, Hồ Tiêu đi tới trước mặt huynh đệ Lý gia cùng với Tống Tương: “Vụ án đã thẩm tra xong, chỉ chờ hoàng thượng xem qua rồi ba bên phán quyết. Chậm nhất không quá ba ngày, mời mấy vị cứ bình tĩnh chờ đời. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều là, các ngươi không cần rời kinh nữa đâu, sau này có thể tiếp tục sống yên bình ở kinh thành rồi.”

Huynh đệ Lý gia quỳ xuống đất khấu đầu tạ ơn, Tống Tương cũng nhún gối cáo từ.

Chu Nghị tạm thời bị giam lại, Du Hâm có tội thất trách cùng dung túng, nhưng cũng không đến mức phải ngồi tù. Ông ta chán nản đi tới, không khỏi ngừng lại nhìn Tống Tương một lượt.

Du Hâm thấy bản thân đúng là xúi quẩy. Bây giờ thì ông ta đã biết việc này không phải do Lục Chiêm làm, nhưng rốt cuộc vẫn để cho họ thấy cảnh mất mặt của mình. Lục Chiêm đã thành nhân chứng phụ, sau này hoàng đế có hỏi lại, chỉ cần hắn nói vài câu nói thật ra, bản thân ông ta có lẽ cũng chẳng thể bình yên nổi.

Càng nghĩ ông ta lại càng hận Chu Nghị, hận gã ta chuyên làm hỏng chuyện của mình, lại còn vô duyên vô cớ để cho Tấn vương phủ cầm đằng chuôi chuyện này.

Đồng thời ông ta cũng tò mò không biết, cô nương trước mặt còn trẻ như vậy, tại sao lại có thể gan dạ, sáng suốt, bình tĩnh đánh đòn chuẩn đến thế?

Thấy mấy người Lục Chiêm đã đi khỏi, ông ta cũng thôi nhìn Tống Tương, yên lặng rời đi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top