Tống Tương nhìn dáng vẻ ấy của hắn ta, không kìm được lại hỏi: “Chuyện này rõ ràng chỉ cần nói rõ ra là có thể giải quyết hiểu lầm, tại sao huynh phải tức giận như vậy?”
Cùng lắm là Chu Nghị sẽ nghi ngờ hắn ta và nàng liên thủ kẻ xướng người họa. Nhưng lúc ở trên công đường nàng đã kể lại đầu đuôi câu chuyện rõ ràng, chắc hẳn Chu Nghị sẽ không nhằm vào hắn ta nữa. Chưa kể gã ta đã nhận tội, sẽ không còn là mối đe dọa đối với hắn ta.
Ngô Túc thì càng không cần nói, ông ta nắm giữ chức vụ quan trọng trong Lục khoa, chắc hẳn sẽ không ghi hận chỉ vì một hiểu lầm. Cho nên, sự tức giận của Phó Anh hơi kỳ lạ.
Phó Anh bị nàng nói trúng chỗ đau, càng mím chặt môi.
Tống Tương nhấp ngụm trà: “Muội chỉ là một nữ tử sống nơi thôn dã, không học rộng hiểu nhiều như Phó đại ca. Dù vậy muội cũng hiểu rõ đạo lý phải biết tự bảo vệ bản thân, đi trên đường gặp chuyện bất bình sẽ không cố đấm ăn xôi mà nhảy ra giúp đỡ. Hôm nay, vì giúp đỡ muội mà Phó đại ca đã đi cầu xin người khác, muội rất cảm kích. Bởi vì muội mà huynh đã đắc tội với nhiều người, muội cũng cảm thấy đáng tiếc.”
“Nhưng cho dù huynh và muội không thể giương cao chính nghĩa, thì ít nhất cũng không nên nối giáo cho giặc. Trước đây phụ thân đã dạy muội, vốn dĩ quyền lực không sai, sai chính là những kẻ lạm dụng quyền lực.”
“Muội tin chắc rằng phụ thân được người ta tôn xưng hai chữ thanh lưu, không chỉ bởi vì phụ thân học vấn uyên bác, từng vào viện Hàn Lâm, mà còn là vì phụ thân có phẩm hạnh đoan chính. Trước giờ Phó đại ca chỉ thấy vinh quang trên người gia phụ đều là do học vấn mang lại, chẳng lẽ chưa bao giờ công nhận cách làm người của gia phụ ư?”
Phó Anh bị nói đến mức xấu hổ không thôi, nắm tay chặt đến mức các đốt tay trở nên trắng bệch.
Lúc này trong quán gần như không có ai, Lục Chiêm đứng ngoài cửa sổ đã nghe thấy rõ tất cả những lời vừa rồi, trong lòng không khỏi xấu hổ.
Trước đó hắn cũng đã đoán rằng Phó Anh chắc chắn có can thiệp, không ngờ lại đúng là như vậy. Mặc dù Tống Tương nói nghe cay nghiệt nhưng lại không sai tí nào, hắn ta quá tự cao, nghĩ rằng bản thân ra tay đã là tốt với nàng, nhưng hắn ta lại chưa từng hỏi xem nàng có muốn hay không?
Mà bản thân hắn cũng giống vậy, bọn họ đều chưa bao giờ hỏi nàng có cần bọn họ giúp đỡ hay không. Dù rằng bản thân hắn là muốn trừng trị Chu Nghị mà không phải cầu xin, nhưng lại có gì khác biệt đâu? Đều là bởi vì bọn họ coi thường nàng, cho rằng nàng không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này mà thôi.
“Khi huynh đi nhờ Ngô Túc, đã giấu việc Chu Nghị hại chết ba mạng người Lý gia.” Trong phòng truyền đến giọng nói chán nản của Phó Anh.
Sự xấu hổ khi mánh khóe bị vạch trần đã khiến hắn ta không thể nhìn thẳng vào Tống Tương, hắn ta nhìn vào bức tường: “Chu Nghị đến tìm Ngô Túc, sau đó Ngô Túc biết được chân tướng lại đến tìm huynh.”
Nói đến đây, Tống Tương đã đoán được tình hình cụ thể thế nào.
Nàng cảm thấy nghẹn lời đối với hành vi thiếu chính trực của Phó Anh, nhưng nói thêm nữa cũng vô ích: “Từ trước tới giờ, trong lòng muội, Phó đại ca luôn là người có chủ kiến, chẳng lẽ đến lúc gặp chuyện thì huynh lại chỉ biết tự oán tự ngải hay sao?”
Lúc trước nghe thấy giọng nói này, Lục Chiêm chỉ cảm thấy bình thường, nhưng không biết từ khi nào mà nó như có ma lực, bất giác kéo lấy tâm tư của hắn trở về.
“Huynh còn có cách nào nữa? Cho dù Chu Nghị không bẩm báo Ngô Túc, Ngô Túc cũng nhận định huynh là người hai mặt. Chẳng lẽ huynh còn có thể quỳ xuống cầu xin ông ta ư?”
Phó Anh càng nắm chặt tay.
Tống Tương nhướn mày: “Chẳng lẽ ngoài việc cầu cứu người khác, huynh không còn cách nào nữa sao?”
Thành thật mà nói, nàng cảm thấy hắn ta rơi vào kết cục này cũng không liên quan gì đến nàng. Nhưng suy cho cùng hắn ta chỉ vì muốn giúp nàng, huống hồ khi một người bị ép vào đường cùng sẽ rất dễ lầm đường lạc lối, trước mắt giải quyết vấn đề mới là mấu chốt.
“Bên phía Du gia thì huynh không có cách nào rồi. Ngô Túc không phải kẻ đại ác, ông ta cũng vô tội, cho nên có oán giận cũng là rất bình thường. Nếu huynh còn muốn phát triển quan hệ chốn quan trường, trước tiên phải tìm cách thay ông ta giải quyết hậu quả, trả lại ân tình này của ông ta.”
Phó Anh nghiêng đầu: “Trả thế nào?”
Tống Tương ngẩng đầu: “Điều ông ta lo lắng nhất chẳng phải là Chu Nghị vạch trần chuyện ông ta đánh bạc sao, huynh phải nghĩ cách tìm gặp Chu Nghị, nhận hết trách nhiệm về mình, đây mới là cách làm càng có lợi hơn là ở đó phiền muộn. Nhưng lần này huynh phải điều tra rõ ràng đã, nhất định không được hấp tấp. Nếu Ngô Túc tụ tập đánh bạc rồi còn gây ra chuyện lằng nhằng gì khác, vậy huynh phải cân nhắc kỹ càng đấy.”
Triều đình nghiêm cấm kẻ sĩ đánh bạc là để ngăn chặn quan viên lười nhác chuyện chính sự. Đúng là Ngô Túc đã phạm pháp, nhưng việc Phó Anh phải làm không phải là ngăn cản Chu Nghị cáo trạng, mà là phân tích rõ ràng trách nhiệm của bản thân rồi gánh lấy, đây mới là có trách nhiệm.
Còn về việc sau khi hắn ta đã gánh trách nhiệm rồi, Chu Nghị có muốn kiện cáo nữa hay không, đó là do Chu Nghị. Đến lúc ấy Ngô Túc có hận, vậy cũng không còn cách nào. Ít nhất Phó Anh đã từng cố gắng vãn hồi, vẫn đỡ hơn là trút giận vào nàng như lúc này.
Phó Anh nghe vậy, vẻ mặt dịu đi: “Mặc dù triều đình nghiêm cấm đánh bạc, nhưng vẫn có rất nhiều người lén lút chơi bời, chỉ cần có chừng mực thì hầu hết sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng nếu ông ta thực sự tụ tập đánh bạc rồi gây ra chuyện, làm rối loạn chính vụ, huynh còn qua lại với người như vậy cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thôi thì huynh sẽ làm chuyện mà huynh nên làm, còn đâu nếu ông ta không tha thứ cũng đành vậy.”
Tống Tương ừ một tiếng: “Còn về phía Du gia, muội cũng hết cách giúp huynh rồi. Nhưng phía trước huynh còn có một Tấn vương phủ đứng mũi chịu sào, cơ bản là huynh có thể yên tâm, bọn họ còn chưa rảnh để bắt chẹt huynh.”
Du gia muốn bắt chẹt hắn ta thì vô cùng dễ dàng, nhưng gây khó dễ một nhân vật cỏn con cũng chẳng có lợi lộc gì, thường thì bọn họ sẽ không làm như vậy. Cũng chính vì thế, lúc đầu Du gia mới phải để Chu Nghị giải quyết với Lý gia.
Điều Phó Anh để tâm là con đường làm quan, thứ hắn ta kinh doanh là thân phận quan viên, cho nên lựa chọn bảo vệ mối quan hệ với Ngô Túc sẽ càng dễ dàng hơn, lại còn có hiệu quả.
Sự tức giận của Phó Anh đang dần biến mất, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Lục Chiêm đứng ngoài cửa sổ chăm chú nhìn Tống Tương, nàng của bây giờ am hiểu hết mọi góc cạnh của triều đường, dáng vẻ tính trước được mọi chuyện như thể chính mình ở trong đó. Mấy ngày nay nàng không ngừng phá vỡ nhận thức của hắn về nàng, nàng đã từng mềm yếu? Đã từng nông cạn?
Hiện tại hắn cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, kiếp trước, sự lãnh đạm của nàng, sự bình tĩnh trước mọi sóng to gió lớn kia, có phải chính là biểu hiện của việc nàng được dạy dỗ rất tốt hay không...
Gia thế của nàng không hề hiển hách, nhưng phụ thân nàng ưu tú như vậy, mẫu thân đã dạy nàng võ công, phụ thân nhất định cũng sẽ truyền thụ học vấn cả đời cho nàng. Như vậy nàng có được tu dưỡng tốt đẹp, thì có gì không thể chứ?
Suy cho cùng, kiếp trước hắn đã phạm sai lầm trước, có định kiến với nàng, coi nàng là một cô gái nông cạn, yếu đuối. Nếu hắn là nàng, e rằng cũng sẽ không thèm phản ứng lại hắn.
Trong lòng Lục Chiêm thấy hơi hối hận. Nếu kiếp trước hắn không quá tự phụ thì cho dù hắn không yêu thương nàng, ít nhất cũng sẽ trở thành một người bạn đời sống hòa thuận với nàng, chứ sẽ không khiến cuộc sống của bọn họ trở nên tồi tệ như vậy.
Hơn nữa, hắn sai một cách thái quá như thế, có tư cách gì mà vừa sống lại đã muốn lập tức cắt đứt đoạn nhân duyên này chứ?
Cho dù muốn cắt đứt, chẳng phải nàng càng có tư cách hơn sao?
Nghĩ vậy, hắn lại càng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng.
Ngay lúc hắn định rời đi, sau lưng bỗng vang lên tiếng của Phó Anh.
Phó Anh đứng ngay ngưỡng cửa, lúc này trông đã không còn tức giận giống như lúc đi vào, trên gương mặt vẫn còn thấp thoáng chút hồ thẹn còn chưa tan biến hết, mà ánh mắt hắn ta thì đang sững sờ nhìn Lục Chiêm.
Lục Chiêm nghĩ đến vị trí bàn thân đang đứng, đột nhiên cũng thấy ngượng ngùng. Hắn ho khan mấy tiếng, nói ra mục đích của mình: “Ta thấy Tống cô nương đi vào đây, cho nên muốn tới nói chuyện với cô nương ấy về vụ án hôm nay. Nếu người đã ở đây, vậy ta đi trước.”
“Không.” Phó Anh bước xuống bậc thang, nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó bình tĩnh cúi đầu: “Tại hạ đã nói chuyện xong, thế tử cứ tự nhiên.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận