Lồng ngực Tống Tượng phập phồng, không biết nên trưng ra dáng vẻ gì.
Điều khiến nàng thất lễ, không phải vì hắn đang nghi ngờ cái gì, mà là cái tên “Triệt nhi” mà hắn bất ngờ thốt ra.
Lục Chiêm nhắc đến bất cứ ai hay bất cứ điều gì nàng đều không quan tâm, nhưng hắn đột nhiên nhắc đến con trai của hai người. Hai đứa con là một trong những nỗi bận lòng lớn nhất ở kiếp trước của nàng. Nàng không có cách nào khiến mình bình tĩnh trước câu hỏi đột ngột ấy của hắn.
Cổ họng nàng như nghẹn lại, nàng đứng dậy đi về phía ngoài quán.
“Tống Tương!”
Lục Chiêm đứng bật dậy.
Chẳng phải câu trả lời đã bày ra trước mặt rồi sao? Lúc này Triệt nhi vẫn còn chưa được sinh ra, nàng có thể biết tới cái tên này, có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy, ngoài việc nàng chính là mẫu thân của bọn nhỏ ra, còn có khả năng nào khác chứ?
Hắn biết rõ nàng yêu hai đứa trẻ nhiều đến nhường nào!
Là nàng trở về rồi, nàng cũng mang theo ký ức kiếp trước trở về!
“Quả nhiên là nàng, ta không hề đoán sai...”
Có lẽ hắn nên nghĩ ra từ sớm mới đúng, tại sao lúc ở thôn Hạc Sơn, người cứu hắn lại là Thiết Ngưu chứ không phải nàng, vì sao lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng lại thờ ơ với hắn như vậy, tại sao nàng lại không nhận bồi thường của hắn?
Hay là tại sao nàng lại làm ra những hành động không hề giống với một nữ tử thường dân, yêu cầu hắn viết văn thư đảm bảo không quấy rầy nàng?
Tất cả những điều ấy đều là điểm đáng ngờ, mọi thái độ của nàng đều rất rõ ràng, sau khi hắn tỉnh lại thì vội vã phủi sạch quan hệ, nàng đã làm đúng như suy nghĩ của hắn trước đó, cắt đứt mọi quan hệ với hắn một cách dứt khoát!
“Nàng là... lúc nào?”
Tống Tương không nói câu nào.
Nhưng nàng cũng không bước đi nữa, có lẽ vì nàng không hề kích động như trong tưởng tượng, cũng có thể vì nàng không hề muốn thảo luận những chuyện này với hắn.
Cũng giống như việc nàng không cố ý che giấu chuyện mình biết võ công, không cố ý che giấu mình là người như thế nào trước mặt hắn, thực ra nàng cũng không hề cố ý che giấu chuyện mình sống lại, hắn biết hay không, đối với nàng đều giống nhau.
Cho dù hắn biết, vậy cũng không thể thay đổi điều gì, không thể ảnh hưởng điều gì, chẳng phải sao?
Dù gì bọn họ đã đạt tới điểm chung duy nhất của cả hai kiếp cho đến giờ, đó chính là kiếp này đôi bên đều không muốn ràng buộc với nhau.
Cho nên, điều nàng trốn tránh không phải là chuyện sống lại, mà là tiềm thức khiến nàng trốn tránh những gì liên quan tới hai đứa bé.
Theo lý mà nói hắn không nên đoán ra nhanh như vậy. Nếu hắn có thể nhìn ra được, đoán ra được, tại sao ở kiếp trước lại không biết nàng có võ công?
Nhưng rốt cuộc hắn cũng đã nhận ra. Cho dù nàng có thừa nhận hay không, thì lớp giấy cửa sổ này đã bị chọc thủng, giờ nàng có né tránh thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Nàng nhìn ra ngoài đường, nặng nề thở dài: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện, tìm một chỗ đã.”
Vừa hay nàng cũng có chuyện muốn hỏi hắn.
Nàng bước thêm một bước liền vượt qua ngưỡng cửa.
Lục Chiêm đi theo nàng, suốt cả con đường, ánh mắt hắn không hề rời khỏi bóng lưng của nàng. Vẫn đường phố đó, vẫn con người đó, khiến người ta nhất thời không thể phân biệt rõ ràng kiếp trước với kiếp này.
Lớp giấy che chắn kia là do hắn chọc thủng, nhưng dư âm vẫn còn quanh quẩn không đi trong lồng ngực hắn. Khi những phỏng đoán trở thành hiện thực, rất nhiều thứ cần phải suy ngẫm lại từ đầu.
Hắn nghĩ lại một lượt những chuyện đã xảy ra kể từ sau khi tỉnh lại ở thôn Hạc Sơn cho đến ngày hôm qua, càng nghĩ lưng càng châm chích như bị kim đâm, càng nghĩ tâm tình càng thêm rối rắm.
Đi được nửa con phố, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một quán trà.
Trong phòng riêng không có người lạ, thị vệ cũng đã đi ra ngoài, chỉ có bình trà ngon đặt giữa bọn họ đang tỏa hương thoang thoảng.
Tống Tương rót trà cho cả hai, đôi tay vững vàng.
Lục Chiêm không biết nên bắt đầu từ đâu, bèn hỏi trước một câu: “Nếu đã là nàng, vậy lúc đầu ta tặng nàng nhà với cửa hàng, tại sao nàng không lấy?”
Nàng tiêu tiền của hắn. Đó không phải là điều đương nhiên sao? Dù gì nàng cũng là vợ trước của hắn, bọn họ còn từng có hai đứa con! Hắn không hiểu nếu đã là nàng, vậy nàng từ chối làm gì, huống hồ đó còn là bồi thường.
“Nàng đã biết là ta từ lâu rồi phải không?” Không đợi được nàng trả lời, hắn lại ngẩng đầu lên: “Nàng biết là ta, Nhị thúc nàng xảy ra chuyện, sao nàng không đến tìm thẳng ta? Còn cả chuyện hiệu thuốc, mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nói cho cùng vẫn có thể dựa vào ân sủng của tổ tiên. Chỉ cần nàng nói, ta vẫn có thể giải quyết được mấy chuyện thế này cho nàng.”
Lục Chiêm cảm thấy bản thân đã nói năng hơi lộn xộn, có lẽ điều hắn muốn biểu đạt không phải những thứ này, dẫu sao nàng vừa mới chỉ trích Phó Anh vì chuyện hiệu thuốc.
Hắn cảm thấy điều mà bản thân muốn nói chỉ là, cho dù không thể làm vợ chồng nhưng kiếp trước nàng đã từng sinh cho hắn hai đứa con, cho nên chỉ cần nàng nhờ, hắn tuyệt đối sẽ làm hết sức mình.
Nhưng hắn lại cảm thấy những lời ấy quá tổn thương lòng tự trọng của nàng, nếu đã quyết cố gắng hết sức để làm bất cứ chuyện gì cho nàng, vậy thì hắn thà làm những điều này cũng không muốn ở bên nàng sao?
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ trả lời câu hỏi này rất nhanh chóng, nhưng bây giờ, sau khi lần lượt trải qua những điều bất ngờ mà nàng mang lại, hắn đã không còn cách nào trả lời được...
Đúng là cuộc hôn nhân đó buồn tẻ và áp lực đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng như những gì hắn tự xét lại trước đây, nếu hắn có thể từ bỏ thành kiến, không vào trước là chủ rồi coi thường nàng, thì chẳng phải bọn họ sẽ sống hạnh phúc hơn so với kiếp trước sao?
Vậy dựa vào cái gì mà câu hỏi lựa chọn này chỉ có thể do hắn làm chứ?
Tống Tương thấy hắn không tập trung, cũng không vội nói gì.
Trên đường đi đến đây, nàng đã dần bình tĩnh lại.
Trước đây nàng không hề nghĩ mình sẽ có thời gian và cơ hội để nói những chuyện này với hắn, nhưng khi chuyện nàng biết võ công lộ ra, ngay sau đó hắn lại đến hỏi chuyện Tống Mân, nàng đã nghĩ có lẽ trong tương lai sẽ có một ngày như vậy.
Mặc dù ngày ấy đến sớm hơn so với tưởng tượng, phản ứng của hắn cũng nhanh hơn nàng nghĩ.
Nàng nói: “Những điều này đều không quan trọng. Trước tiên chúng ta hãy nói về mấy đứa Triệt nhi đã thế nào đi.”
Nàng tin rằng câu hắn hỏi lúc ở trong quán mì không phải thật lòng hỏi thăm các con, mà là để kiểm chứng suy đoán của hắn mà thôi.
“Triệt nhi?” Trong mắt Lục Chiêm có sự nghi ngờ, câu này không phải nên do hắn hỏi nàng sao?
Nàng cau mày nhìn hắn chằm chằm.
Lục Chiêm nhìn vẻ mặt của nàng, bèn hỏi: “Lúc ta rời đi hai đứa đang ở với nàng, sau đó chúng như thế nào, chẳng phải nàng nên biết rõ hơn ta ư?”
Tống Tương nhíu mày chặt hơn: “Ý của ngươi là gì?”
Rõ ràng hắn đi kinh thành, nàng muốn phó thác con cái cho hắn cũng không được...
Nàng nín thở một thoáng, đột nhiên ngồi thẳng người: “Ngươi chết như thế nào?”
Câu này nghe sao quai quái…
Nhưng Lục Chiêm biết trọng điểm không phải điều ấy, lập tức nói: “Mẫu phi ta phái Chu Di dẫn người đến đón ta hồi kinh, Chu Di nói trong kinh thành sắp xảy ra chuyện lớn, cho nên lúc đó ta đi cùng bọn họ luôn. Bọn ta đi xuyên đêm, gặp mưa lớn cũng không dừng lại, nhưng giữa đường có một đám đông sát thủ nằm mai phục sẵn trong khe núi để ám sát ta.”
“Ta sợ nàng và các con bị hại, giữa chừng phân nửa người quay lại tìm mẹ con nàng. Sau đó Chu Di đỡ thay ta một kiếm nên chết, ta cũng chết. Sau khi tỉnh lại, không biết tại sao lại thấy mình đang nằm ở vườn rau nhà nàng... Chuyện sau đó thế nào thì nàng đều biết rồi đấy!”
Nói xong, hắn lại hỏi: “Có chỗ nào không đúng à?”
Cơ thể Tống Tương căng thành dây đàn: “Ý ngươi là, vốn dĩ ngươi không hề tới được kinh thành, mà là nửa đường đã xảy ra chuyện sao?”
“Chính xác mà nói, là ngay trong đêm vừa rời đi.”
Tay Tống Tương nắm chặt chén trà trước mặt, chén trà nóng bỏng kề sát lòng bàn tay mà nàng cũng không bỏ ra...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận