Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 63: Thế tử đáng để ta tin tưởng sao?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 397 lượt xem
  • 1773 chữ
  • 2021-09-07 12:09:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhìn chung, dù là kiếp trước hay kiếp này, hiện tại và trong vài năm tới đều chưa thể tìm ra manh mối nào đáng để xem xét kỹ lưỡng. Duy nhất chỉ có thể suy đoán từ thủ đoạn đầu độc mà kẻ thù lựa chọn để tránh cho bọn trẻ cũng trúng độc. Lúc đó, bọn chúng còn chưa muốn gióng trống khua chiêng giết người, có lẽ lúc đầu chúng chỉ muốn giết hắn là đạt được mục đích, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ đột ngột vào kinh.

“Chu Di từng nói gì với thể tử?” Tống Tương hỏi.

“Trước khi chết, hắn ta nói rằng, gọi ta về kinh là vì hoàng thượng đã xảy ra chuyện. Điều này giống với phân tích của ta lúc đó, bởi vì hoàng thượng không hề có vẻ gì muốn ra tay giết người hoàng tôn như ta, cho nên, dù trong triều có người có ý đồ gì cũng không dám khinh xuất. Mặt khác bọn chúng dám làm như vậy, chỉ có thể là vì đã không bận tâm đến hoàng thượng, hoặc hoàng thượng đã không thể kiểm soát được bọn chúng nữa.”

“Thế tử vào kinh là bởi vì vương phi phái người tới gọi thế tử vào kinh, mà kẻ địch lại biết được tin tức rồi đến Đàm Châu trước một bước, định thần không biết quỷ không hay giết chết thế tử.”

“Tại sao không hạ độc vào tất cả các bát, có lẽ là vì lúc đó còn chưa muốn làm quá triệt để. Dẫu sao người chết càng nhiều thì càng khiến người ta chú ý.”

“Nhưng bọn chúng có chiêu sau, đề phòng không thành công, cho nên đã ra tay giữa đường. Nếu đã không thể lẳng lặng giết chết thế tử, vậy dứt khoát phái nhiều người, đảm bảo nhiệm vụ thành công.”

“Từ điểm này có thể thấy, lúc đó bọn chúng chắc vẫn còn phải kiêng dè, nhưng thế tử chưa bị độc chết, buộc bọn chúng phải hiện hình.”

“Là như vậy.” Lục Chiêm gật đầu: “Cho nên mục tiêu thực ra chỉ có mấy người đó, Tần vương, Hán vương, sau đó là Lục Diệu và Lục Quân.”

Tuy rằng hoàng đế cũng được xem là nhân vật chủ chốt, nhưng nếu ngài ấy muốn giết hắn thì cũng không cần phiền phức như vậy.

“Thế tử có từng nghi ngờ vương phi không?” Tống Tương hỏi.

Mặc dù căn cứ vào quan hệ giữa Tấn vương phi và Lục Chiêm, về tình về lý đều không thể nào, nhưng mọi việc luôn khó tránh vạn nhất.

Nếu kẻ thù là vì hoàng quyền, vậy sau khi mọi chuyện thành công, người đầu tiên mà chúng muốn loại trừ, chẳng phải chính là mấy đứa Triệt nhi sao?

Đến Lục Chiêm bọn chúng còn dám giết, vậy thì còn ai có thể bảo vệ được hai đứa nhỏ đang ở cách xa ngàn dặm?

Tống Tương cảm thấy tim mình lại đang chảy máu, vốn dĩ nàng còn mong rằng hai đứa bé sẽ sống sót, nhưng bây giờ hy vọng ấy đã tan biến. Chưa kể với tình huống đó, e rằng mẫu thân Trịnh Dung và những người khác cũng rất khó may mắn thoát khỏi tai họa. Bởi vì, nếu mẫu thân nghe được tin này, cho dù người đang ở tận Sơn Tây thì chắc chắn cũng sẽ chạy tới bên nàng đầu tiên!

“Từng nghĩ tới.” Lục Chiêm nói: “Nhưng cái chết của Chu Di lại không thể giải thích được. Nếu là mẫu phi, Chu Di là thân tín nhiều năm của bà ấy, không có lý do gì phải chết vì ta. Ngoài ra còn một chuyện, trước khi Chu Di tắt thở, hắn ta nói đợi ta về tới kinh, mẫu phi còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với ta. Trực giác mách bảo ta, chuyện ấy rất quan trọng, đáng tiếc hắn ta không để lại chút manh mối nào.”

“Vậy sau khi trở về, thế tử đã hỏi vương phi chưa?”

“Bởi vì Chu Di không hề nói là chuyện ở khía cạnh nào, ta hoàn toàn không biết nên hỏi từ đâu. Cho dù hỏi, cũng không biết liệu chuyện bà ấy nói bây giờ có phải là chuyện của bảy năm sau hay không.”

Nói một cách đơn giản, cách biệt bảy năm, cho dù hỏi thì cũng chẳng thể chắc chắn chuyện này liệu có xảy ra hay không và vương phi đã biết hay chưa.

Tống Tương im lặng một hồi.

Dù nói thế nào, bọn chúng làm như vậy có nghĩa là Tấn vương phi đã không còn quan trọng trong mắt bọn họ, Tấn vương cũng không quan trọng. Hơn nữa, ngay cả hoàng đế cũng không còn quan trọng, cái chết của Chu Di đã đủ để khiến vương phi vẫn còn có phần đáng tin.

Hiện tại triều đình vẫn có vẻ bình yên, cho dù Du gia không biết điều thì chẳng qua cũng chỉ là ức hiếp dân thường, chứ không nhằm vào hoàng quyền.

Rốt cuộc kẻ địch sẽ ẩn náu ở đâu?

Kẻ đó đã xuất hiện ngay từ đầu, hay trong bảy năm tiếp theo mới nảy sinh ý muốn giết người?

Không... Có lẽ thời gian có thể kéo tới sáu năm sau. Lần ở bãi săn đó, nàng cũng đi cùng mà vẫn không hiểu nổi vấn đề xuất hiện ở đâu. Nhưng Lục Chiêm bị oan uổng là điều không thể nghi ngờ, nếu không, hắn phải ngu dốt đến mức nào mới đi hành thích vua chứ?

Cho nên có thể khẳng định, kẻ gài bẫy Lục Chiêm và kẻ đã giết chết bọn họ sau này là cùng một nhóm.

Nếu hoàng đế không có tính toán sâu xa hơn, thì rõ ràng cũng sẽ không tin hắn sẽ làm như vậy. Cho nên sau đó, hoàng đế chỉ đày bọn họ đến Đàm Châu, mà không hề trừng phạt hắn về tội mưu phản.

Bước này rất có thể nằm ngoài dự liệu của đối phương, vốn định mượn tay hoàng đế tiêu diệt Lục Chiêm, nhưng không ngờ hoàng đế lại không mắc câu.

Nhưng, chuyện mượn tay hoàng đế hình như cũng không phải lần đầu xảy ra.

Nàng nói: “Có phải người đầu tiên thế tử nghi ngờ là Lục Quân không?”

 “Đúng.” Lục Chiêm nói: “Chuyện ngã ngựa ở thôn Hạc Sơn là do ngựa của ta đột nhiên mất kiểm soát. Kiếp trước chúng ta đều không để tâm chuyện này, nhưng lần trước khi ta nhớ ra thì mới phát hiện, con ngựa mà ta từng cưỡi ấy đã mất tích.”

“Mất tích?”

“Ta cải trang đi Hưng Bình, ngựa cũng là dùng ngựa thường. Ở kiếp trước, ta chỉ nghĩ mất rồi thì thôi. Nhưng lần này ta để tâm hơn tới Lục Quân, cho nên đã phát hiện ra, ngày ta về thành hắn có phái người đến cổng thành giám sát ta. Ta nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan đến hắn, nhưng cuối cùng phát hiện hắn không liên quan gì mấy, ngược lại là con ngựa đã mất tích.”

Theo lẽ thường, ngựa có chủ sẽ biết tìm đường trở về, huống hồ sau khi Lục Chiêm xảy ra chuyện, các thị vệ đã đi xung quanh tìm kiếm, đáng lẽ sẽ không có chuyện ngựa đi mất.

“Cũng có thể nói, kể từ khi ta đến Hưng Bình, đã có người muốn ra tay rồi!”

Tống Tương nhớ lúc Lục Chiêm dưỡng thương ở Tống gia còn thể hiện rõ sự ngây ngô, nhiệt tình, từ sau lần đi quân dịch nửa năm rồi quay về trừng trị Lục Quân, hắn liền bắt đầu trầm mặc.

Tất nhiên, nguyên nhân trầm mặc có nhiều, nhưng ít nhất trước khi xảy ra chuyện ở bãi săn, trong gần sáu năm đó hắn không hề rêu rao bất cứ chuyện gì ngoài miệng nữa, cũng không còn làm việc xốc nổi khi ở bên ngoài nữa, giống như hắn bây giờ vậy.

Vốn dĩ nàng chỉ tưởng rằng tai họa sau đó là do sự chuyển biến của hắn khiến cho kẻ thù kiêng kỵ. Nếu chuyện hắn ngã bị thương có khả năng là do có người gây ra, hơn nữa ở kiếp trước đã được che giấu rất tốt, vậy chứng tỏ ngay lúc này, kẻ thù cũng đã tồn tại rồi!

“Thế tử phải nghĩ kỹ xem, còn có ai từng biết đến chuyện này.”

“Biết ta đi Hưng Bình trộm thư chỉ có ta, hoàng thượng và các thị vệ bên cạnh ta. Mà các thị vệ cũng là sau này đến đón ta thì mới biết chuyện.”

Nói đến đây, dường như manh mối lại đứt đoạn.

Nếu hoàng đế đã sai hắn làm việc này, vậy không thể nào còn muốn giết hắn. Cho dù muốn giết hắn, sau này bị Lục Quân thầm gài bẫy rồi thêm chuyện xảy ra ở bãi săn, đều đã đủ lý do để cho hoàng đế ra tay.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Nhưng cùng nàng thảo luận và phân tích chuyện này, Lục Chiêm vẫn cảm thấy trong lòng vững vàng hơn rất nhiều.

Hắn không có bất kỳ ai để tin tưởng, đồng thời lại có thể yên tâm nói ra lời trong lòng. Tấn vương là phụ thân hắn, vương phi là mẫu thân hắn, mặc dù đại tỷ cũng tốt với hắn, nhưng nói cho cùng cũng không thích hợp để hắn nói những chuyện này ra.

Tất nhiên, đám người Trọng Hoa đáng tin cậy, nhưng vì trở ngại thân phận, đôi bên cũng không thể nói chuyện thoải mái với nhau. Thậm chí những con cháu thế gia mà hắn có qua lại thân thiết như Tiêu Trăn Sơn, cũng bởi vì mỗi người có lập trường gia tộc riêng nên không thể thành thật với nhau hết mọi chuyện.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy hai người bọn họ có lẽ chính là một cặp đồng minh trời sinh, cho nên hắn hỏi: “Tại sao nàng… tại sao nàng cho rằng ta bỏ rơi ba mẹ con?”

Tống Tương đang trầm mặc, thấy hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, bèn liếc nhìn hắn.

Lục Chiêm lại nói: “Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta không đáng tin như vậy sao?”

Tống Tương nhìn hắn thật chăm chú: “Đào sâu vào những điều này có còn quan trọng không?”

“... Dĩ nhiên không quan trọng, nhưng ta vẫn muốn cho nàng biết rằng, ta không hề muốn bỏ rơi ba mẹ con. Chỉ là lúc đó tình hình quá gấp gáp, thực sự là ta không còn cách nào chạy đi thông báo.”

Hắn biết nàng thất vọng về hắn, nhưng hắn cũng không biết tại sao, chỉ là hắn muốn đích thân giải thích cho nàng nghe.

“Thế từ thực sự muốn nghe ư?” Tống Tương hỏi lại.

Lục Chiêm im lặng.

Tống Tương cười nhếch mép, đáp: “Thế tử cho rằng bản thân từng làm cái gì, mà đáng để cho ta tin tưởng vô điều kiện vào thế tử ngay trong thời khắc sinh tử chứ?”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top