Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 66: Có phải là bà hiểu nhầm gì không?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 415 lượt xem
  • 1967 chữ
  • 2021-09-11 15:47:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đương nhiên, Du Hâm đã biết được chuyện này, quan phủ cũng đã biết tới. Lúc đó, Du Hâm tức giận đến nỗi xông thẳng tới Chu gia, mắng cho Chu Nghị một trận, sau đó ra lệnh cho Chu Nghị xử lý hậu quả.

Nhưng sau đó Chu Nghị lại tới hiệu thuốc Lý gia để trả thù đám người Lý Tố, còn khiến mẹ già của họ ngã chết, cha già của họ thì treo cổ đi theo, mấy chuyện này thì Du Hâm không hề biết.

Bởi vì sợ ông ta sẽ lại hỏi đến, Du phu nhân bèn sai người đi giấu nhẹm chuyện này. Du Hâm cũng giống hầu hết các vị lão gia, không nhúng tay vào chuyện nội trạch, mà bình thường những nơi ông ta đến sẽ chẳng bao giờ để mấy tin đồn truyền vào được. Bây giờ người ta gửi cáo trạng tới tận viện Đô Sát, bà ta có thể sống yên được sao?

Du phu nhân nơm nớp lo sợ suốt nửa ngày trời, nghe nói kiệu của Du Hâm đã đi qua cổng thì hoảng hốt nhảy xuống đất, vội vàng xỏ giày chạy ngay ra ngoài cửa.

Du Hâm đi thẳng vào nội trạch, vừa tới cửa chính viện thì đụng ngay vào Du phu nhân. Không nói không rằng, ông ta giơ tay tát cho bà ta một cái: “Bà biết ta trước giờ không thích mạnh tay, nhưng chuyện hôm nay bà có đến tám phần trách nhiệm. Một người đàn bà như bà, không có bản lĩnh gì thì ở yên trong nội trạch lo liệu chuyện của mình, không đâu đi học người ta chơi trò quyền mưu. Hay rồi đó, giờ thì bà nhảy ra chơi cho ta xem nào.”

Du phu nhân ăn một cái tát, ngã ngồi xuống đất, trong lòng vừa hối hận lại vừa sợ hãi. Mặt đau đớn, nhưng bà ta cũng không dám khóc thành tiếng.

Con trai con dâu các phòng nghe được tin tức đều đã chạy tới, nhưng lúc này là lúc mẫu thân mất mặt nhất, bọn họ làm sao dám lại gần để cầu xin cho mẫu thân?

Lão đại nghĩ tới Du Hoài An, chuyện này là do đứa đệ đệ này mà ra, bèn đi gọi gã tới để gánh tội thay, giải vây cho mẫu thân.

Nào ngờ từ sau cái chết của Lý cô nương, Du Hoài An hoàn toàn sa sút tinh thần. Bây giờ nghe đại ca mình nói thế, gã hoàn toàn thờ ơ như không, còn kéo chăn đắp kín cả đầu.

Đám con cháu Du gia đứng ngồi không yên, nói cho cùng Du phu nhân cũng là mẫu thân, là chủ mẫu trong nhà, nếu chuyện này mà lan truyền ra bên ngoài thì quá mất mặt.

Đang lúc cả đám người sầu lo, bỗng có gia đinh vội vã chạy từ ngoài cổng vào, tên đó cũng chẳng kịp nói gì với các thiếu gia, cứ thế chạy thẳng vào chính viện: “Lão gia! Trong cung phái người tới, nói là hoàng thượng truyền lão gia tới ngự thư phòng diện thánh!”

Chính viện thoắt cái lặng ngắt như tờ, nhưng ngay sau đó Du Hâm đã tức giận lườm Du phu nhân mấy cái, rồi mới đứng dậy sửa sang quần áo đi ra khỏi cửa.

Hồ sơ vẫn là do Hồ Tiêu trình vào trong cung. Ngay trước mặt hoàng đế, Hồ Tiêu đích thân khẩu thuật lại một lượt, cuối cùng mới kết luận: “Vụ án này bị Du gia che giấu rất kín kẽ, nếu không nhờ có vị Tống cô nương đó quá mức căm phẫn mà đứng ra vạch trần thì không biết đến lúc nào chúng thần mới phát hiện ra được. Đây cũng là do vi thần thất trách, vi thần có tội.”

Ngự sử có trách nhiệm giám sát bá quan, một chuyện động trời như vậy mà viện Đô Sát bọn họ không có lấy một người biết đến. Nếu cáo trạng không đưa tới tay ông ta, mà đưa thẳng tới tay hoàng đế, vậy thì cho dù Du gia và Chu Nghị mới là đầu sỏ cần chịu tội, song ông ta là đô ngự sự chỉ e cũng không tránh được bị trách phạt mấy câu.

Hoàng đế cau mày, lật mở hồ sơ: “Nữ tử này làm sao lại có tri thức nhường đó?”

“Cô nương ấy là con gái của Tống Dụ, tiến sĩ đứng thứ bảy của nhị giáp năm Khánh Nguyên thứ hai mươi hai, sau đó vị này đã vào viện Hàn Lâm, trở thành thị giảng.”

“Tống Dụ?” Hoàng đế cau mày, suy nghĩ một thoáng: “Thì ra là con gái của hắn.”

Hồ Tiêu cười nói: “Thì ra hoàng thượng vẫn còn nhớ Tống đại nhân.”

“Đã từng vào cung giảng bài, tất nhiên là có ấn tượng. Trẫm còn nhớ tới một chuyện, ngươi ở đây rồi cũng hay. Tống Dụ có một bào đệ tên Tống Mân, đảm nhiệm huyện thừa ở huyện Hưng Bình. Bởi vì bị mất trộm nên Từ Lạc đã giận cá chém thớt sang Tống Mân, khiến cả nhà hắn bị đe dọa, không thể sống yên ổn. Đây cũng coi như là chuyện thuộc trách nhiệm của viện Đô Sát các ngươi. Ngươi cho người đi điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho Tống Mân.”

Hồ Tiêu nghe hiểu ý trong lời nói của hoàng đế là muốn mình để tâm tới Tống gia, bèn lĩnh chỉ rời đi.

Bên này Du Hâm cũng vừa hay mới tới ngoài điện, hoàng đế phất tay cho Hồ Tiêu lui ra. Hồ Tiêu đi đến chỗ bậc thềm đá thì gặp Du Hâm đang đi tới.

Mới bước qua ngạch cửa thì Hồ Tiêu đã nghe thấy một tiếng “bạch” vang lên, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất. Ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy quyển hồ sơ mà ban nãy mình vừa trình lên đã ném trúng giữa mặt Du Hâm.

Hồ Tiêu khẽ nhếch miệng, sau đó quay đầu đi thẳng.

Hoàng đế lúc còn trẻ là một người rất bá đạo, mấy năm nay đã ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là khi không gặp phải chuyện gì bực bội.

Bên phía Du gia, còn phải rối loạn thêm một chập nữa.

“Lão gia, chúng ta về phủ hay là?”

“Về phủ!”

Hồ phu nhân chưa bao giờ rời xa triều đình. Bà ta và trượng phu của mình đã cùng nâng đỡ nhau để đi tới ngày hôm nay. Hồ Tiêu có thể giữ vững được vị trí của mình trước mặt hoàng đế cũng có một phần là nhờ vào bà ta.

Lúc Đỗ Ngọc Âm cầm bản cáo trạng của Tống Tương đưa cho Hồ Tiêu, hai người đang định ăn cơm. Nhưng sau đó, Hồ Tiêu chưa kịp ăn no đã tới ngay thư phòng, Hồ phu nhân thấy tò mò nên đã cho người tới tiền viện hỏi thăm.

Hồ Tiêu trở về phủ, Hồ phu nhân cũng đã biết được tiền căn hậu quả của câu chuyện, trong lúc thay áo cho Hồ Tiêu, bà ta mới nói: “Điểm đáng trách nhất của lão Du chính là không để tâm tới nội trạch. Chu thị một lòng chỉ muốn leo lên nhà quyền quý, nếu không phải nữ nhi bà ta với Hán vương không cùng một thế hệ, chỉ e bà ta đã sớm tính kế cho nữ nhi, đi làm nhạc mẫu của Hán vương rồi.”

Hồ Tiêu rầy một tiếng: “Cái miệng này của bà đấy, không chịu tha cho ai cả. Nhưng lời thô mà thật.”

Hồ phu nhân cười bảo: “Vừa muốn bò lên trên, lại vừa muốn giẫm người khác xuống. Vốn dĩ xuất thân của bọn họ cũng không cao quý gì, dựa vào đâu mà xen thường những tiểu môn tiểu hộ (gia đình bình dân) chứ?”

Hồ Tiêu ngồi xuống, cười uống ngụm nước trà, ngẫm nghĩ một thoáng rồi lại nói: “Bà nói tới tiểu môn tiểu hộ, vị Tống cô nương đưa cáo trạng tới hôm nay cũng không phải người có gia thế hiển hách gì, nhưng xem khí độ, nhân phẩm của người ta, đúng là không hề tầm thường.”

“Vậy sao?” Hồ phu nhân cũng ngồi xuống: “Nhưng mà sao ta nghe Ngọc nhi nói, Tống cô nương này đã nhằm vào con bé từ sớm, còn cố ý đuổi theo con bé tới tận chùa Long Vân? Chuyện này cũng coi như thôi. Nhưng Ngọc nhi còn nói, cô nương này làm con bé ngã xuống ngay bên bờ suối, còn giả vờ lại gần đỡ con bé dậy, cũng vì thế mới có chuyện tìm tới Hồ phủ nhờ con bé đưa cáo trạng sau đó.”

Tuy rằng chuyện ra mặt giúp cho Lý gia đáng để khen ngợi, đưa cáo trạng tới tay bọn họ cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng nếu chỉ vì đưa cáo trạng mà cô nương này lại lén lút làm mấy việc hại người thì nhân phẩm thế nào khó mà nói trước được.

Hồ Tiêu cau mày: “Không thể nào? Cô nương này nói chuyện thẳng thắn, không giống kiểu người sẽ làm chuyện như vậy đâu. Có phải bà đã hiểu nhầm gì không?”

Hồ phu nhân cũng không khỏi cau mày nghi hoặc.

“Điều tra rõ ràng cho ta. Xong rồi lại tới nói cho ta biết.”

Hai vợ chồng nói tới đây, ngoài cửa bỗng có giọng nói nghe chừng rất tức giận của một thiếu niên vọng vào.

Hồ Tiêu quay đầu nhìn ra: “Thằng ranh này lại làm sao hả?”

Hồ phu nhân đáp: “Không biết nữa, sáng nay đi lên chùa Long Vân, nhưng đi đến nửa chừng thì ta đã chẳng thấy nó đâu. Lúc trở về thì ta nghe người hầu nói nó đang tắm rửa trong phòng.”

“Kỳ kỳ quái quái.” Hồ Tiêu đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa viện, gọi lại Hồ Nghiễm: “Con quát tháo cái gì đấy hả?”

Trên gương mặt tuấn tú của Hồ Nghiễm vẫn còn vẻ tức giận chưa biến mất. Nhìn thấy cha mình, cậu ta tức thì khom người chào: “Bẩm phụ thân, hôm nay ở chùa Long Vân, không biết là ai dám tính kế con, hại con suýt nữa trúng kế. Con không nuốt trôi được cục tức này, cho nên định sai người đi điều tra xem.”

“Tính kế con?” Hồ Tiêu ngạc nhiên: “Vì sao lại tính kế con?”

Hồ Nghiễm đỏ mặt, không thốt ra được tiếng nào.

Hồ phu nhân bước tới, chỉ nhìn một cái đã hiểu ra: “Có phải con đã tiếp xúc với ai đó ở ngoài kia không?”

“Không ạ!” Hồ Nghiễm phản bác: “Con chỉ cùng…”

“Nhị biểu ca! Hoa lan mà huynh thích, muội đã đưa tới trong phòng của huynh rồi.”

Nói được nửa chừng thì Đỗ Ngọc Âm đột nhiên đi tới, nửa câu còn lại bị Hồ Nghiễm nuốt vào trong bụng.

“Đặt ở cửa là được, muội không cần đi vào phòng huynh.”

Đỗ Ngọc Âm mím môi, sau cũng bảo vâng, rồi lại quay sang cười hỏi vợ chồng Hồ Tiêu: “Cữu cữu, cữu mẫu, sao hai người lại đứng đây nói chuyện ạ?”

Hồ phu nhân đã đoán ra được Hồ Nghiễm gặp phải chuyện gì, bây giờ đột ngột bị ngắt giữa chừng, mà trước mặt một cô nương, bà ta cũng không tiện nói tiếp nữa.

Nhưng nhìn dáng vẻ câu nệ của Đỗ Ngọc Âm, bà ta lại không khỏi buồn bực: “Chẳng phải ngươi đang thêu vỏ gối sao? Thế nào mà lại đi đưa hoa rồi?”

Đỗ Ngọc Âm ậm ừ: “Vừa nãy đi ngang qua nhà trồng hoa, nghe nói trong phòng của biểu ca muốn thay chậu hoa nên cháu gái tiện đường mang qua luôn.”

“Không lo học thêu thùa mà chạy tới nhà trồng hoa làm gì?”

Hồ phu nhân cằn nhằn mấy câu, vẻ mặt cũng dịu lại: “Đặt chậu hoa xuống đi, việc của kẻ dưới không cần ngươi làm, người về phòng mang mặt dày thêu lại đây cho ta xem thử, ta sẽ dạy ngươi thêm mấy cách thêu khác.”

Thấy cô ta đi rồi, Hồ phu nhân mới đánh mắt ra hiệu cho hai cha con, đi vào phòng.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top