Lần trước vào kinh nàng mới chỉ có ý định đi chào hỏi bạn cũ của phụ thân, chứ chưa thực hiện được. Mấy ngày nay, tranh thủ trời mưa, Tống Tương bèn lấy giấy cuộn vải gấm ra cắt may thành mấy chiếc vỏ gối cùng mặt giày gì đấy, sau đó thêu thùa trang trí rồi dùng làm lễ gặp mặt khi đến nhà chào hỏi các vị đó.
Bởi vì không ra khỏi nhà, cho nên rảnh rỗi, nàng bèn hỏi thăm chuyện của Du gia và Chu Nghị. Trượng phu của Trần Ngũ thẩm hàng xóm chuyên đánh xe tới kinh thành chở hàng. Nghe Ngũ thẩm kể, vụ án đã phán xử xong xuôi, Chu Nghị bị phán cực hình, Du Hâm từ thị lang bị giáng hai cấp.
Hai cấp nghe có vẻ không nhiều, nhưng lúc này trong triều đang có vô số nhân tài, muốn trèo lên được vị trí cũ sẽ rất tốn công tốn sức. Ngoài ra, ông ta còn bị phạt ba năm lương bổng Du gia còn phải bồi thường cho Lý gia ba nghìn lượng bạc.
Kết cục này không khác mấy so với dự đoán của Tống Tương, bởi Du Hâm chỉ mới vi phạm lần đầu, nên Hồ Tiêu cũng nể mặt.
Du gia cũng không giàu có gì, mọi của cải trong nhà tích lũy được là từ sau khi Du quý phi trở thành quý phi. Phạt ba năm bổng lộc, lại còn phải bồi thường ba nghìn lượng bạc, e là bây giờ Du gia muốn tìm tiểu thư thiên kim nhà thế gia vọng tộc cho con trai mình cũng khó đấy.
Cho dù không biết rốt cuộc chuyện này là do Du Hâm sai khiến hay là Du phu nhân tự quyết, nếu chỉ là ý của Du phu nhân thì khả năng cao là Du phu nhân cũng phải thừa nhận một phần hậu quả.
“Còn gì nữa không?” Lúc này nàng đang ngồi bên Trần gia, vừa thêu thùa vừa nghe chuyện.
“Bên phía Du gia thì chắc là hết rồi. Nhưng mà ngoài đường có tin đồn là, nhờ vào một cô nương thì cáo trạng mới đưa được lên trên, có nhiều người đoán, liệu có phải là thiên kim của vị nào trong triều không.”
“Vì sao lại đoán như vậy?”
“Bởi vì chỉ có thiên kim thế gia thì mới có can đảm, hiểu biết như vậy chứ sao.”
Tống Tương ngừng tay, cười hì hì: “Thế Ngũ thẩm thấy ta có giống thiên kim thế gia không?”
Trần Ngũ thẩm chỉ cười mà không đáp.
Trần Ngũ thúc bấy giờ mới cầm quạt hương bồ gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Ngươi không cần ước ao như bọn họ, Ngũ thúc nghe nói mấy thiên kim thế gia đó cũng đáng thương, thành thân gả cho người ta đều chỉ vì lợi ích của gia tộc. Đấy, lão thái thái nhà Thẩm thượng thư chuẩn bị tổ chức thọ yến, nghe đâu có quá nửa quyền quý hoàng tộc tới tham dự là để ngắm xem tiểu thư Thẩm gia thế nào.”
Tiểu thư Thẩm gia tên Thẩm Ngọc, sao mà Tống Tương lại không biết.
Đó chính là tiểu thư khuê các nổi danh khắp kinh thành với tài mạo song toàn.
Tống Tương cười nói: “Con người thường hay đứng núi này trông núi nọ vậy đấy. Chúng ta thấy thương cảm cho thiên kim thế gia, nói không chừng người ta cũng cảm thấy chúng ta đáng thương.”
Về chuyện hôn nhân, trong cái thời kỳ manh hôn ách giá (cưới hỏi chỉ thông qua lời giới thiệu của bà mối), cho dù muốn vượt lên khó khăn để giành lấy một tương lai bình yên thì cũng phải nỗ lực hết mình một phen. Nhưng với những cô nương có chủ kiến thì đúng là sẽ dễ dàng đạt được hơn bởi họ biết bản thân muốn cái gì.
“Tương cô nương, có người tìm cô nương này.”
Con gái của Ngũ thúc - Trần Dung xách rổ về, quay đầu chỉ tay ra ngoài cửa, nói: “Nhìn trông lạ mặt lắm, nhưng cư xử rất lịch sự.”
Tống Tương cầm lấy đồ thêu của mình đứng dậy, đi tới cổng thì thấy có hai bà tử ăn mặc khá ngay ngắn đang đứng đó, bên cạnh là một chiếc xe ngựa.
Mấy bà tử thấy nàng đi ra, đầu tiên là nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, sau đó người có khuôn mặt béo tròn cười nói: “Xin hỏi vị này chính là Tống cô nương đã đưa cáo trạng tới cho lão gia chúng ta mấy hôm trước sao?”
Tống Tương nghe nhắc tới “đưa cáo trạng”, trong lòng đã thấy hơi hơi khác thường. Hồ Tiêu là một người tinh tế, sợ rước lấy phiền phức cho nàng nên lúc đầu còn cố ý nhắc người trong nha môn không được nói thân phận của nàng ra ngoài, vì thế Trần Ngũ thúc cũng không biết người đưa cáo trạng chính là nàng.
Bây giờ bà tử này nói “lão gia chúng ta”, hiển nhiên là đang chỉ Hồ Tiêu. Trước không nói vì sao người hầu của Hồ gia đến tìm nàng, chỉ riêng từ cách xử sự của Hồ Tiêu và Hồ phu nhân cũng có thể thấy, người hầu trong phủ cũng sẽ biết điều kín miệng, sao có thể đứng ngay trên đường mà oang oang nói ra thế này?
“Hai vị tìm gặp ta có chuyện gì?”
“Bọn ta vâng lệnh của phu nhân, tới mời Tống cô nương qua phủ nói chuyện.” Vẫn là bà tử mặt béo tròn nói chuyện, đồng thời bà ta còn bước lại gần nửa bước: “Phu nhân nhà ta rất tán thưởng cách đối nhân xử thế của Tống cô nương. Tống cô nương, mời lên xe cùng bọn ta.”
Tống Tương có ấn tượng khá tốt về Hồ phu nhân, song đó là của kiếp trước, còn kiếp này cả hai vẫn chưa có sự tiếp xúc thực tế nào, tại sao bà ta lại bỗng dưng muốn mời bản thân?
Nàng nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh, đầu xe có một người đánh xe ngồi, mà xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy bên trong thùng xe không có ai, nhưng đồng thời cũng có thể thấy rõ bố trí bên trong xe.
Tống Tương suy nghĩ một thoáng bèn nắm lấy cổ tay của bà tử này: “Không ngờ hai vị là người của Hồ phủ, là ta thất lễ. Xin hai vị chờ một lát, để ta về nhà thay bộ quần áo.”
Nói xong, tay nàng lại tiện đà cầm lấy cổ tay của bà tử mặt dài đứng bên cạnh.
“Cô nương cứ tự tiện. Chỉ có điều xin cô nương cũng mau mau cho, phu nhân nhà ta còn đang chờ đấy.”
Hai bà tử này hoàn toàn không nhận ra sự bất thường, còn cười thúc giục nàng.
Tống Tương đi vào trong nhà, qua khe cửa, nàng nhìn ra bên ngoài, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại. Hai người này không hề biết võ công, người đánh xe cũng không có cơ bắp như mấy người luyện võ, chẳng lẽ là người của Hồ gia thật sao?
Hai ba tử đứng chờ một lúc lâu mới thấy Tống Tương thay xong quần áo đi ra: “Cô nương tới rồi! Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai bà tử đỡ Tống Tương lên xe, tiếp đó cũng đi lên theo, mỗi người ngồi một bên.
Nhìn xe ngựa chạy ra khỏi thôn lên quan đạo, song hướng đi không phải vào kinh thành mà là xuôi xuống phía nam, Tống Tương bèn hỏi: “Hình như đây không phải đường vào kinh thành.”
Bà tử mặt tròn cười đáp: “Phu nhân nhà ta có việc nên tạm thời không thể mời cô nương tới trong phủ. Thôi thì cứ để hai bà tử bọn ta nói chuyện với cô nương vậy.”
Nói xong, hai người nhìn nhau một cái, sau đó cùng lúc giữ chặt lấy hai tay của Tống Tương.
Nào ngờ hai người bọn họ vừa mới lấy dây thừng được giấu dưới sàn ra thì đã bị quăng mạnh về phía đằng trước thùng xe.
Nghe thấy tiếng động, người đánh xe lập tức ghìm dây cương ngựa, đúng lúc này, cửa buồng xe cũng đã bị Tống Tương đá bay, đồng thời dây thừng đã quấn chặt lấy cổ người đánh xe.
Chẳng bao lâu sau, người đánh xe đã bị ấn xuống sàn xe, còn hai bà tử thì bị Tống Tương trói chặt.
“Đánh xe! Tới Hồ gia!”
Tống Tương đạp người đánh xe một cái: “Cùng ta mang hai ác bà dám giả mạo là người hầu của Hồ phủ để vu oan cho Hồ gia về kinh giao cho Hồ đại nhân, vậy ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Người đánh xe vội vàng bò dậy đánh xe, hai bà tử thì sợ tới nỗi mặt mày tái xanh, gân cổ gào khóc: “Cô nương tha mạng! Cô nãi nãi tha mạng!”
Tống Tương đá vào lưng hai người: “Cô nãi nãi đây không tha cho các ngươi.”
“Cô, cô nương minh giám. Bọn ta không hề giả mạo, bọn ta là người của Hồ phủ thật mà. Chẳng qua, chẳng qua bọn ta được biểu cô nương phái tới. Bọn ta ban đầu là nô tỳ của Đỗ gia, chính biểu cô nương của bọn ta đã sai hai ta tới gặp cô nương.”
“Đỗ Ngọc Âm?” Tống Tương thôi giơ chân: “Cô ta phái các ngươi tới làm gì?”
“Tiểu thư, tiểu thư sai bọn ta tới cảnh cáo cô nương, bảo cô nương phải ngậm miệng lại cho chặt.”
Hai bà tử bị đá ngã xuống đất, mà hai người lại bị trói lại với nhau, cho nên không cách nào đứng dậy được, chỉ có thể mở miệng nói tiếp: “Không biết vì sao mà mấy hôm trước, phu nhân nhà ta đột nhiên hỏi lại chuyện của Nhị công từ lúc ở chùa Long Vân.”
“Mà hôm đó Tống cô nương đã bắt gặp cảnh tượng thất lễ của tiểu thư nhà ta ở chùa Long Vân, tiểu thư lại không muốn để phu nhân biết được, dẫn đến hiểu lầm không cần thiết, cho nên sai chúng nô tỳ tới cảnh, à không, là tới nhắc nhở cô nương.”
Đỗ Ngọc Âm muốn cảnh cáo nàng?
Gần như chị trong nháy mắt, Tống Tương đã nghĩ tới chuyện của cô ta và Hồ Nghiễm ở chùa Long Vân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận