Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 69: Không thể đánh hắn mấy cái sao?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 443 lượt xem
  • 1843 chữ
  • 2021-09-11 16:27:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cô ta làm vậy đâu phải vì sợ nàng nói ra chuyện thất lễ của cô ta bên bờ suối, rõ ràng là sợ nàng nói ra câu “Nhị công tử” kia.

Nhưng tại sao Hồ phu nhân lại đột ngột muốn điều tra chuyện đó? Kiếp trước tất nhiên là ở chùa Long Vân cũng đã xảy ra chuyện như thế, nhưng gần hai năm sau Đỗ Ngọc Âm mới để cho nàng lấy được chứng cứ xác thực chuyện cô ta có mưu đồ với Hồ Nghiễm.

Hơn nữa, chẳng phải nàng đã thu xếp ổn thỏa chuyện sau đó cho cô ta rồi sao? Có phải Hồ phu nhân đã biết được điều gì rồi chăng?

Nhìn mấy người trước mặt, Tống Tương nhíu mày.

Tuy rằng mang mấy người này tới Hồ gia, chắc chắn nàng có thể vạch trần Đỗ Ngọc Âm. Nhưng vợ chồng Hồ gia trước nay luôn làm việc chính trực, nàng không nên khiến hai người họ bẽ mặt quá.

Bởi vì mặc dù mấy người này do Đỗ Ngọc Âm phái tới, nhưng cô ta đang ở nhà của bọn họ, cho nên bọn họ có trách nhiệm dạy dỗ cô ta. Nếu nàng vạch trần cô ta trước mặt bọn họ, vậy khác gì chỉ thẳng vào mũi bọn họ mắng bọn họ làm cữu cữu và cữu mẫu mà không biết dạy dỗ, không có trách nhiệm sao?

Thực sự không cần thiết khiến người ta bẽ mặt làm gì.

Nhưng nói lại thì vẫn phải dạy cho Đỗ Ngọc Âm một bài học. Vốn dĩ nàng còn định cho cô ta một cơ hội, song nếu cô ta đã dám tới tận thôn Hạc Sơn để giở cái trò bỉ ổi này, đương nhiên nàng không thể nào nhân nhượng.

Mặc dù không thể cứ thế mà tới Hồ gia, nhưng nàng có thể sử dụng cách khác, hoặc có thể khiến chuyện ở kiếp trước xảy ra sớm hơn mới được.

Nghĩ rồi, nàng cởi trói ra: “Thì ra các ngươi là người hầu của Đỗ cô nương, nếu hai vị nói sớm thì ta đã chẳng hiểu lầm như vậy.”

“Đỗ cô nương là ai chứ? Sao ta có thể không biết chừng mực cho được. Các ngươi quay về nói với cô nương ấy là cứ yên tâm. Lần trước cô nương ấy đã giúp ta, được quen biết với một vị tiểu thư như cô nương ấy là vinh hạnh của ta. Sau này ta còn không ít chuyện phải nhờ cô nương ấy giúp đỡ, bởi vậy ta cũng hiểu chuyện lần này nên làm thế nào.”

Hai bà tử còn cho rằng hôm nay bản thân không chết thì cũng mất lớp da, nào ngờ cái cô nương nhà quê này mới vừa biết bọn họ là ai đã thay đổi thái độ ngay được. Nhưng nghĩ cũng phải thôi, cô nương nhà bọn họ chính là cháu gái ngoại của tả đô ngự sử, còn người trước mặt lại chỉ là một cô gái quê mùa, làm sao mà nàng ta thật sự có can đảm dám đưa bọn họ tới Hồ gia được chứ?

Hơn nữa, cho dù có đưa bọn họ tới Hồ gia thật, chẳng lẽ lão gia và thái thái sẽ tin nàng ta thật sao?

Coi như là nàng ta còn biết điều.

Nhưng bởi vì Tống Tương biết võ, nên mấy người này cũng không dám giở trò thêm. Sau khi bò dậy, một người mới nói: “Đã như vậy, còn xin cô nương nói lời giữ lời.”

Nói xong, bọn họ bèn thúc giục người đánh xe đi luôn.

Tống Tương nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra chuyến vào kinh lần này của nàng, lại phải tiến hành sớm hơn rồi.

.....

Đỗ Ngọc Âm cũng sinh ra trong gia đình giàu có, lúc tới Hồ gia cũng có người hầu, xe ngựa của chính mình. Hai bà tử Đỗ gia quay về Hồ phủ, vội vàng chạy đi bẩm báo hết cho Đỗ Ngọc Âm nghe.

Mặc dù Đỗ Ngọc Âm cảm thấy bực bội khi ba người họ bị một mình Tống Tương khống chế, nhưng đồng thời cũng khá bất ngờ khi biết Tống Tương có võ công. Dù vậy, nếu Tống Tương đã chừa lại đường lui cho mình, vậy chuyện lần này chỉ đành bỏ qua trước đã. Mà ngày mai cô ta còn phải tới Thẩm gia tham dự thọ yến, chuyện ấy thì không thể nào trì hoãn được.

Bên phía vương phủ, Ngụy Xuân cũng bắt đầu chuẩn bị trang phục cho Lục Chiêm mặc vào ngày mai.

“Áo bào màu xanh da trời này, ống tay áo có phần viền bằng gấm trắng, kết hợp với đai áo màu trắng nạm ngọc màu xanh lam, khiến người mặc trông nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vẫn có sự bình dị, thân thiết. Ngày mai, dù rằng người tới Thẩm gia hầu hết đều là gia quyến quyền quý, nhưng chắc chắn cũng có không ít người muốn giành được sự ưu ái của Thẩm thượng thư. Thân phận của thế tử chắc hẳn đã không mấy người sánh được, mà luận tài học thì cũng thuộc hạng nhất, bởi vậy tỏ ra khiêm tốn sẽ thể hiện được sự khác biệt.”

Sống trong hoàng cung và vương phủ mấy chục năm, Ngụy Xuân đã có được thưởng thức không hề tầm thường.

“Thế tử biết rằng ngày mai phải đi dự tiệc sao?”

Tiểu thái giám Cảnh Vượng nhận lấy bộ quần áo, rồi mới lặng lẽ chỉ về phía Lục Chiêm đang ngồi trong sân.

Ngụy Xuân quay đầu nhìn theo, sau đó chắp tay lại hà hơi: “Cũng đúng, không biết mấy ngày nay thế tử làm sao vậy? Từ lúc xem xong phán xử của Du gia về, tâm hồn thế tử cứ luôn treo ngược cành cây.”

Nói rồi, ông ta bước qua cửa, định đi ra sân. Trọng Hoa đang đứng im ngoài cửa nhanh tay cản ông ta lại: “Đừng đi.”

Ngụy Xuân tức thì vỗ cái bốp vào tay Trọng Hoa: “Vì sao đừng đi?”

Bởi vì lúc trước lắm miệng nên bị phạt đi cọ cái bô cho nên Trọng Hoa chỉ mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám nói gì.

Hôm đó y tưởng rằng dáng vẻ của Phó Anh lúc rời đi đã là thảm hại lắm rồi, nào ngờ thế tử của bọn họ uống xong chén trà với Tống cô nương, dáng vẻ lúc đi ra còn thê thảm hơn cả Phó Anh. Nhưng y sao dám nói ra lời như vậy.

“Ông cứ đứng yên ở đây thôi là được.” Cuối cùng y chỉ thốt ra một câu.

Ngụy Xuân lại càng khó hiểu.

Lục Chiêm ngồi trong sân, trước mặt là một chậu cây cảnh. Có lẽ hắn đã ngồi đây rất lâu rồi, bởi vì hắn nhớ rất rõ là hắn ăn trưa xong thì đã ra đây ngồi, mà lúc này ánh chiều tà đã chiếu tới trước mặt hắn.

Mà lý do hắn ngồi ở đây là bởi vì hắn đang nhớ lại, trong ấn tượng của hắn thì cảnh sân không phải trông thế này.

Nhưng chậu cảnh này không phải do hắn trồng, cũng không phải những loại cây mà hắn thích, mà đều là do nha ty chuyên quản lý cây cối trong vương phủ bố trí.

Sân vườn trong ấn tượng của hắn là cả một vườn hoa, trồng đủ các loại hoa của bốn mùa, còn dựng cả giàn hoa, bên dưới giàn hoa thì đặt một bộ bàn ghế, trên bàn thường để sẵn bộ ấm trà.

Mùa xuân hoa tử đằng nở rực rỡ, đến mùa hè thì phủ đầy hoa lăng tiêu (hoặc đăng tiêu, lan tiêu), đến mùa thu thì lại có nho chín, rồi đến mùa đông, hồng mai trồng nơi góc vườn sẽ nở kín, đó được xem như cảnh đẹp sẵn có giữa bầu trời tuyết.

Đầy ý thơ biết bao. Hắn nhớ rõ lúc ấy có về muộn đến mấy, hắn cũng không nhịn được muốn ngắm nhìn sân vườn một thoáng.

Mà lúc tới nhà người khác làm khách, hắn bất giác âm thầm chê bai sân vườn nhà người ta không có cảnh sắc nào đó.

Những thứ ấy cũng không phải do hắn làm, là do sau khi Tống Tương gả vào phủ đã tự tay dựng nên từng chút một.

Cho nên, ai bảo là nàng không hề xâm nhập vào trong tầm mắt của hắn, cuộc sống của hắn? Trong lúc vô thức, khi mà hắn không nhận ra, nàng cũng không nhận ra, cả nàng và bọn nhỏ đều đã khắc sâu vào trong đầu hắn.

Bằng không, tại sao trong lúc gặp nguy hiểm, hắn còn phái một nửa lực lượng đi bảo vệ bọn họ? Tại sao lại cảm thấy có lỗi với bọn họ? Tại sao sau khi trở về lại cảm thấy của ngon vật lạ cũng trở nên vô vị?

Chẳng qua là do hắn ăn nói vụng về, nói không lại nàng mà thôi.

Nếu như còn có cơ hội... Mà thôi, có cơ hội cũng chẳng để làm gì.

Ai bảo hắn cũng tồi tệ thật cơ chứ?

Mặc dù hắn cảm thấy bản thân không quá mức đểu giả, nhưng với cách cử xử của hắn đối với thê tử đã từng cứu mạng mình thì đúng là trên đời cũng không có nhiều lắm.

Chẳng qua là hắn cảm thấy hai người đã thành thân, nàng đã là người của hắn, là thê tử của hắn, vậy cũng không cần suốt ngày treo chữ “ân” ở ngoài miệng làm gì.

Ừm, vì sao cái câu này nghe cứ như đang ngụy biện ấy nhỉ? Mâu thuẫn then chốt không phải là hắn bài xích việc tứ hôn, bài xích nàng, dẫn tới việc hắn thờ ơ với nàng sao?

Nàng mắng hắn như vậy là vì hắn không để tâm, không coi nàng là thê tử.

Đây không phải sự thật sao?

Nhưng mà, hắn sai rồi, được chưa? Vì sao hôm đó nàng lại đi nhanh như vậy?

Hắn sẽ báo thù cho nàng và bọn nhỏ, hắn sẽ nhận những chuyện mình làm sai. Hắn biết bản thân không biết cách đối nhân xử thế, hắn sẽ cố gắng thay đổi. Nàng cứ để cho hắn giải thích đại mấy câu, sau đó tức giận đánh hắn mấy cái không được à?

Như vậy, ít nhất thì hắn còn cơ hội cầm theo ít thuốc trị đau tay rồi tới nhà xin lỗi, đúng không?

Nàng khách sáo như thế, ừm, giờ hắn còn mặt mũi nào mà đi gặp nàng nữa đây?

Lục Chiêm nhìn xuống đất, nhìn một hàng con kiến bò qua trước mặt, mới nhận ra không biết mình đã vô thức ngồi xuống thềm đá từ lúc nào.

Hắn bắt lấy một con kiến, giơ lên quan sát, trên râu con kiến còn dính một mảnh vụn thức ăn. Ở trong lòng nàng, e là hắn còn chẳng bằng một con kiến hôi chỉ biết đi kiếm thức ăn mang về tổ.

“Thế tử, người ở trong cung tới.”

Trọng Hoa bước tới trước mặt hắn, nhắc nhở một tiếng.

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy thái giám trong cung Càn Thành đang được người hầu dẫn từ ngoài cửa vào.

“Thế tử, hoàng thượng cho gọi ngài.”

Lục Chiêm ồ một tiếng, nhẹ nhàng thả con kiến xuống với đàn của nó, sau đó hít một hơi đứng dậy.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top