Tựa như Tống Tương suy đoán, đúng là trong khoảng thời gian này Du gia sống không yên chút nào. Sau khi biết được phán quyết của hoàng đế đối với Du Hâm, Du phu nhân lập tức khi vào Phật đường, đối với bên ngoài thì giả vờ nói là để dưỡng bệnh. Du Hoài An vẫn không tránh được một trận roi của cha mình.
Mặc dù Lục Chiêm cả ngày hồn treo trên cây, nhưng vẫn biết được mấy tin tức này.
Lúc đi tới bên ngoài cung Càn Thanh, hắn đã thấy Du quý phi đang lẳng lặng đứng chờ.
Du quý phi ngoài bốn mươi tuổi, mỗi lần Tấn vương phi dắt Lục Chiêm vào cung, bà ta đều rất ôn tồn, còn tự tay cầm bánh ngọt đưa cho hắn.
Lục Chiêm hành lễ, Du quý phi thở dài, bảo hắn đứng dậy: “Ngươi vào trong đi, không cần để ý tới ta, ta đứng một lúc rồi đi thôi.”
Lục Chiêm gật đầu, đi vào trong.
Hoàng đế cho gọi hắn là vì chuyện của Tống Mân, tiện thể cũng hỏi mấy câu về chuyện của Du gia, Lục Chiêm đều trả lời theo đúng thực tế.
Cuối cùng hoàng đế hỏi: “Sao gần đây lại gầy đi vậy?”
Lục Chiêm cúi đầu: “Không biết vì sao mà gần đây tôn nhi có hơi chán ăn.”
“Là do rảnh rỗi quá thôi!”Hoàng đế bật cười, quở trách một câu, sau đó chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ: “Tìm mấy việc cho ngươi làm, chắc sẽ không còn rảnh rỗi vậy nữa.”
Nói xong, hoàng đế lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi đã bàng quan chuyện của Du gia từ đầu đến cuối, ngươi cảm thấy thế nào?”
Câu hỏi của hoàng đế đúng là khiến người ta đau đầu nhất. Lục Chiêm không tin bản thân có thể chơi mưu kế cao tay hơn vị trước mặt, dứt khoát cứ nói theo đúng sự thật: “Vụ án này liên quan tới ba mạng người, đáng lẽ không nên để kéo dài tới hơn một tháng mới bị vạch trần. Trong này tuy rằng có một phần nguyên nhân là do Du gia cố ý che giấu, nhưng trên thực tế bách tính cũng không dám tới viện Đô Sát để cáo trạng, chứng tỏ việc tố giác gặp nhiều khó khăn.”
Chính bản thân hắn cũng biết đến chuyện này, nhưng bởi một số nhân tố nên cũng không thể trực tiếp đứng ra. Nếu không phải có Tống Tương dũng cảm đứng ra, tám chín phần mười Lý gia sẽ bị ép rời kinh.
Lý gia may mắn gặp được Tống Tương, vậy còn những người không may mắn thì sao? Trong kinh thành có một nửa là quan, một nửa là dân, cái xác suất không may mắn đó phải nói là rất cao.
Hoàng đế ừ một tiếng: “Xem ra, đúng là ngươi có nghiền ngẫm.”
Lục Chiêm ngại ngùng: “Tôn nhi ngu dốt, nhưng cũng có quan tâm tới dân sinh.”
“Nếu đã quan tâm, vậy tới tam tư lục bộ để quan chính* đi, thế nào?”
* Một chức vị dành cho các sĩ tử mới đỗ tiến sĩ trở lên hoặc còn cháu quan lại muốn được bổ nhiệm chức quan thì trước đó sẽ được phái tới lục bộ cửu khanh để thực tập xử lý việc chính sự.
Lục Chiêm ngập ngừng không trả lời ngay.
“Làm sao hả? Mấy ngày không gặp, đầu óc cũng trở nên trì độn à?” Hoàng đế vừa nói vừa bước tới bên giường la hán ngồi xuống: “Từ chuyện ở Hưng Bình là có thể thấy được năng lực của ngươi thế nào, nghe mẫu thân ngươi nói, ngươi ghen tị với đại ca ngươi vì có thể đi theo phụ thân ngươi làm việc, có lòng cầu tiến như vậy là tốt, ta chỉ sợ là ngươi không có thôi.” Hoàng đế thoáng ngừng lại: “Ta đã dặn dò bộ Lại, ngày mai ngươi tới đó nhận giấy ủy nhiệm.”
“Hoàng gia gia thứ tội, vừa rồi chỉ vì tôn nhi hơi bất ngờ khi có được vinh hạnh tới lục bộ học tập mà thôi.” Lục Chiêm nói xong, ngay ngắn quỳ xuống khấu đầu tạ ơn: “Lục Chiêm tạ hoàng thượng ân điển.”
Trước đây, đến một độ tuổi nhất định thì các hoàng tử đều cần phải tới lục bộ thay nhau quan chính. Đám người Tấn vương lúc còn trẻ cũng đã như vậy. Nhưng Lục Chiêm là hoàng tôn, cách một thế hệ nên hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có cơ hội này.
Lúc trước hắn cũng chỉ muốn được giống như Tấn vương, nhận mấy công việc tạm thời để hắn có cơ hội rèn luyện thực lực cũng như năng lực hành động là được rồi. Không ngờ hoàng đế lại để cho hắn vào tam tư lục bộ để học tập chính sự.
Đương nhiên đây là chuyện tốt, cũng chứng tỏ hoàng đế vẫn khá coi trọng Tấn vương phủ. Nghĩ tới đây, hắn lại cúi đầu nói: “Tôn nhi chắc chắn cẩn thận tuân theo ý chỉ của hoàng gia gia, nỗ lực học tập, không phụ lòng mong mỏi của hoàng gia gia.”
Hoàng đế gật đầu, suy nghĩ một thoáng lại nói: “Ngươi đã đứng ngoài quan sát một lần thẩm án rồi, vậy cứ bắt đầu từ Đại Lý Tự đi.”
....
Lúc Lục Chiêm đi ra ngoài cung Càn Thanh thì Du quý phi đã đi rồi.
Mà bà ta không thể nào nghe thấy cuộc nói chuyện ở trong điện, vậy có nghĩa là bà ta đã biết khó mà lui.
Lục Chiêm nhìn về phía núi non đằng xa, hít sâu một hơi, sau đó mới rời khỏi cung môn.
“Đi đến Đại Lý Tự.”
Một ý chỉ này của hoàng đế, đã khiến tinh khí thần của hắn hồi phục lại.
Mặc dù đối với quan hệ vợ chồng ở kiếp trước, hắn đã vắt hết óc để nghĩ cách biện bạch cho mình, nhưng cuối cùng vẫn không có cái nào xác đáng cả. Những câu nói của Tống Tương đã hoàn toàn đóng đinh hắn xuống đất, không, không phải nàng đã đóng đinh hắn, mà là chính bản thân hắn đã gieo gió gặt bão.
Nếu đã không có mặt mũi nào để gặp nàng, vậy trước hết cứ làm chuyện mà hắn nên làm đã. Hoàng đế chấp nhận lời thỉnh cầu của Tấn vương phi, tìm việc cho hắn làm, nhưng hắn tin hoàng đế làm vậy không chỉ vì nể mặt con dâu, mà một phần cũng là vì biểu hiện của hắn trong chuyện của Hà Trinh vừa rồi.
Nếu hắn đã lần sờ đúng đường đi rồi, vậy còn có lý do gì mà hắn không nắm chặt chứ? Hắn cần phải tích lũy thực lực, bất kể là năng lực hay là mạng lưới quan hệ.
.........
Thẩm gia là một thế gia trong triều đình, từ trước đến giờ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng có thể dẫn tới sóng gió trong kinh thành, bởi vậy gia huấn của Thẩm gia chính là, con cháu phải hành xử khiêm nhượng.
Lần này lão phu nhân mừng thọ, một là bởi vì mùa đông vừa rồi lão phu nhân mới bị bệnh nặng, sau đó khỏi bệnh một cách kỳ tích. Hai là đúng dịp này con gái con rể của lão phu nhân vượt qua đường xá xa xôi, từ phía nam trở về thăm viếng, vì vậy Thẩm gia mới quyết định tổ chức một lần nhộn nhịp như vậy.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa là, Thẩm gia Nhị cô nương Thẩm Ngọc để tang mẫu thân ba năm, nay đã trừ phục (hết tang), mà năm nay cô nương này đã mười sáu tuổi, cũng đến tuổi định thân rồi.
Mặt trời đã ngả về tây, nữ quan Anh nương của cung Tê Ngô bắt đầu chuẩn bị đồ trang sức cho Tấn vương phi ngày mai đi tham gia thọ yến của Thẩm gia.
Trên bàn cơm bày sẵn hai bộ bát đũa, song chỉ có một mình Tấn vương phi ngồi ăn. Bà chỉ ăn hai miếng rồi lại buông đũa xuống, hỏi: “Chiêm nhi còn chưa về sao?”
Anh nương nhìn ra ngoài sân, ở cổng đã có người chạy ra ngoài hỏi thăm. Anh nương cầm cây trâm phượng đi tới: “Hay là ngài đừng chờ nữa, thế tử thường được hoàng thượng giữ lại ăn cơm, ngài cũng không phải là không biết.”
“Ta biết, nhưng cứ nghĩ đến dạo gần đây Chiêm nhi không ăn uống ngon miệng là ta lại lo lắng.” Tấn vương phi nhìn Anh nương: “Ngươi nói có thể là vì chuyện gì cơ chứ? Lúc trước nói đầu bếp không hợp thì đã cho thay đổi, thay đổi rồi mà vẫn chọn ba chọn bốn. Hôm qua ta thấy hai hốc mắt nó đều trũng sâu cả xuống, rốt cuộc là nó ăn không ngon hay là ngủ không ngon đây?”
Anh nương khuyên tiếp: “Vương phi cứ dùng bữa trước đi, để chốc nữa nô tỳ tới cung Diên Chiêu hỏi Ngụy Xuân.”
Vương phi gật đầu, lại cầm đũa lên: “Trước giờ nó vẫn có tật bị lạ giường. Mấy ngày trước mới thay đổi chăn chiếu vì thời tiết đã vào hạ, ngươi đi xem xem có phải là nó bị lạ giường hay không?”
Anh nương đồng ý ngay.
Lúc này người hầu được sai đi hỏi thăm cũng đã quay trở lại: “Bẩm vương phi, hoàng thượng mới vừa hạ chỉ, phái thế tử tới Đại Lý Tự quan chính. Mới nãy thế tử vừa xuất cung là đi nha môn Đại Lý Tự luôn.”
Tấn vương phi nghe thế, vẻ mặt bừng tỏa sáng: “Thì ra là vậy!” Ngay sau đó bà gật đầu nói: “Ta đã biết mà, đúng là hoàng thượng vẫn thương yêu Chiêm nhi...”
Anh nương cười nói: “Hoàng thượng vẫn luôn yêu thương thế tử. Ngài ấy bồi dưỡng thế tử như vậy, cũng là hợp tình hợp lý.”
Tấn vương phi mỉm cười, nhưng rồi lại cau mày: “Tuy là ân sủng khó được, nhưng Chiêm nhi lại chưa từng bước chân vào chốn quan trường, mấy chuyện mờ ám trong đó, làm sao mà nó thấu hiểu cho được?”
“Trong Đại Lý Tự nhân tài đông đúc, cũng không biết nó có thể ứng phó được không đây. Ngày mai ta phải tới Thẩm gia, Anh nương, lát nữa người cho người đưa thiệp mời tới Lư phu nhân, cứ nói là ta mời bà ấy mấy ngày nữa qua phủ uống trà.”
Đại Lý Tự khanh hiện tại có tên húy là Lư Sùng Phương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận