“Hãy xem chúng tôi mang gì đến đây! "
Triệu Ly Nông vừa nhấc thùng nước và các dụng cụ trồng trọt khác lên, đã nhìn thấy ba người mang gà, ôm nồi và xách củi đi về phía bên này: “Mọi người đây là?”
Ngụy Lệ đang cầm một con gà đã bị giết và nhổ lông xong, tay kia vỗ vỗ vào Đồng Đồng đang cầm cái nồi: “Hà Nguyệt Sinh nói đông trùng hạ thảo của cậu ta có thể hầm canh, chị nghĩ canh gà hầm là ngon nhất!”
Kể từ lần trước đi thử nghiệm ăn uống dã ngoại ngoài trời, Ngụy Lệ đã nhớ mãi không quên.
“Học tỷ.” Triệu Ly Nông bất đắc dĩ nói: “Chị không sợ ăn hết gà sao?”
“Trong chuồng nhiều gà như vậy.” Ngụy Lệ rất đắc ý: “Đề tài nghiên cứu của chị chính là nghiên cứu sản xuất gà thịt hiệu suất cao và hiệu quả."
Ngành chăn nuôi nuôi trồng so với nông nghiệp khá hơn một chút, giải quyết được vấn đề thức ăn, tỷ lệ dị biến không quá cao, nhưng đến cùng cũng không bằng trước khi dị biến.
Mặc dù ngành chăn nuôi có thể giải quyết được vấn đề khó về tự cung tự cấp thức ăn, nhưng tỷ lệ tử vong và sinh bệnh của những con gia cầm vật nuôi cũng tăng lên tương ứng, có một số là những căn bệnh mới, cũng không thể giải quyết bằng thuốc thông thường.
Bốn người bọn họ ban ngày ban mặt ở trên đồng ruộng bắt đầu nổi lửa hầm gà.
Ngụy Lệ quay đầu hỏi Triệu Ly Nông bên cạnh: "Vừa rồi có phải Nghiêm Tĩnh Thủy tới gặp em không?"
"Có lẽ vậy..." Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, nói: "Đi ngang qua."
"Nghiêm Tĩnh Thủy có nói gì không?" Ngụy Lệ đối với Nghiêm Tĩnh Thủy không có hảo cảm, không hiểu vì sao cô ta bỏ lại mình mà đi lên tàu trước, còn đột nhiên mắng mỏ mình.
Triệu Ly Nông thêm một khúc củi vào, chậm rãi nói: “Cô ấy nói chúng ta nửa đêm đi trộm dê của viện trưởng.”
Hà Nguyệt Sinh đang uống nước thì bị sặc, Đồng Đồng tốt bụng đưa khăn giấy cho hắn ta.
“Khó trách hôm nay ánh mắt của những người đó nhìn tôi rất kỳ quái.” Hạ Nguyệt Sinh lau mặt, kinh ngạc hỏi: “Là ai truyền tin?”
“Tôi cũng không biết, Nghiêm Tĩnh Thủy cũng là nghe người ta nói.” Triệu Ly Nông quay đầu lại và hỏi Ngụy Lệ: “Có điều tra ra được gì trong bức tường trắng ở khu phía Đông không?"
Ngụy Lệ lắc đầu: "Chị đã hỏi cậu hai, nhưng cậu lại nói không nhận được bất kỳ tin tức nào. Hình như chỉ có một con dê dị biến mà chúng ta đụng phải."
Kỳ thật Ngụy Lệ cảm thấy bản thân cô quá xui xẻo, dê trắng dị biến kia, sớm không dị biến, muộn không dị biến, mà lại một mực chọn lúc bọn họ đi vào thì dị biến.
Điều tốt là tất cả họ đều không có chuyện gì.
Để ăn một con gà hầm, mấy người bọn họ đã ở lại từ sáng đến chiều, sau khi "tàn tiệc", Hà Nguyệt Sinh một mình đi đến bên cạnh Triệu Ly Nông.
"Tôi có một cây chủy thủ ba cạnh." Hà Nguyệt Sinh bật quang não lên và cho cô xem hình ảnh: “Đầu của con dao bị hỏng và hơi cũ, nhưng có thể sửa chữa được, nếu cậu muốn sửa luôn thì tổng cộng chỉ tốn 9,800 điểm."
Triệu Ly Nông nhìn về phía quang não, chủy thủ ba cạnh này dài không quá 25 cm, và chuôi dài khoảng 8 cm. Lưỡi dao có hình lăng trụ và có rãnh trên ba mặt.
"Loại chủy thủ ba cạnh này rất thuận tiện, cũng có thể thêm độc tố vào khe cắm dao." Hà Nguyệt Sinh chỉ vào hình ảnh: “Nhược điểm duy nhất là nó dài hơn đầu chủy thủ của tôi một chút, nhưng cậu cũng có thể mang nó theo bên người."
"Tôi lấy cái này." Sau khi Triệu Ly Nông chuyển điểm cho Hà Nguyệt Sinh, lại hỏi: “Nếu bị người khác nhìn thấy nó thì sao?"
"Không sao cả." Hà Nguyệt Sinh nhún vai: “Cây chủy thủ này thuộc về nội bộ của thủ vệ đội và đã được báo hỏng, huống hồ tuy nói là đao cụ đều bị quản chế, nhưng lén lút lấy vài cây chủy thủ cũng sẽ không đặc biệt bị truy cứu, hơn nữa đây cũng không phải là súng."
Hà Nguyệt Sinh nhắc nhở: "Cây chủy thủy này từng được gọi là 'Vua hút máu', nếu bị nó đâm vào sẽ bị lủng một lỗ, sẽ rất khó cầm máu."
Triệu Ly Nông: "..."
Kỳ thật cô chỉ muốn một cây chủy thủ hơi hơi sắc bén một chút, có thể dùng khi khẩn cấp, thứ này thì giống với đoạn mã tấu ngắn hình như không quá thích hợp với nông dân cho lắm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận