Triệu Ly Nông nhanh chóng tránh xa con bò trong chuồng, bình tĩnh kiếm cớ: "Không sao, có thể là đói bụng."
Hà Nguyệt Sinh lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây cứng và ném cho cô: "Vị dưa Hami ."
Triệu Ly Nông theo bản năng bắt lấy, xòe hai tay ra nhìn thấy viên kẹo, được đóng gói bằng giấy nhựa màu xanh lá cây có in hình ảnh dưa Hami, trông rất là ngọt.
“Cám ơn.”
Cô do dự một chút, nhưng không ăn ngay.
“Ăn đi.” Hà Nguyệt Sinh xòe bàn tay còn lại ra, nhướng mày đắc thắng nói: “Tôi còn này.”
Hắn ta tự mình xé giấy ra, đem viên kẹo cứng màu xanh có vị dưa Hami bỏ vào miệng.
Triệu Ly Nông thấy vậy, lúc này cũng mở gói giấy, đem viên kẹo cho vào miệng.
Hai người sánh vai đi ra khỏi trang trại bò sữa, Triệu Ly Nông động đậy ngón tay, cảm giác đầu ngón tay mềm mại kỳ dị dần dần biến mất, sau đó từ từ thở phào nhẹ nhõm, khôi phục bình thường.
"Đi căn tin ăn cơm trước đi, buổi trưa còn phải lại đây." Hà Nguyệt Sinh nói: “ Sáng mai ra ngoài nhất định phải mang theo đồ ăn."
"Được."
Hai người ngồi vào xe bán tải, quay lại xe trở lại, mới vừa rời đi không bao lâu, trên đường liền gặp phải một người đang liều mạng đuổi theo một con mèo hoang, trong miệng hô hào muốn nứt phổi: "Cá của tôi! Điểm tốt nghiệp của tôi!"
"Dừng lại." Triệu Ly Nông đột nhiên mở miệng.
Hà Nguyệt Sinh không hiểu lắm, cứ tưởng cô làm rơi thứ gì đó, lập tức đạp phanh.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Triệu Ly Nông đã nhanh chóng xuống xe, vừa lúc đụng phải con mèo hoang đang chạy về hướng bên này.
Cô cúi xuống chộp lấy cái cổ con mèo hoang, con mèo hoang lập tức vùng vẫy điên cuồng, Triệu Ly Nông nhanh chóng giật lấy một con cá từ trong miệng nó rồi thả con mèo hoang ra.
Con mèo hoang hà hơi với Triệu Ly Nông, cho đến khi những người ở đằng xa đuổi tới chỗ nó, nó mới ý thức được sẽ không ăn được cá, vì vậy đã phóng đi xa.
Người đuổi theo kia trên người mặc áo mưa một mảnh, chân đi ủng đi mưa khiến thân hình trông rất vụng về, sau khi đuổi tới thì nhìn thấy Triệu Ly Nông đã lấy được cá, lúc này bật một hơi thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Ly Nông đưa con cá cho anh ta: "Nó không chết, vảy có rơi đi một chút."
Thật ra, xúc cảm khi cầm con cá lên không thoải mái chút nào, nhưng Triệu Ly Nông không căng thẳng và cứng đờ như khi vắt sữa bò lúc trước.
Đối phương nhanh chóng đưa tay nhận lấy, cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, nếu không có em giúp đỡ, điểm tốt nghiệp của anh sẽ bị hủy bỏ.”
Triệu Ly Nông: “Tiện tay thôi.”
Lúc trước khi thí nghiệm cho luận văn tốt nghiệp của cô cũng bị hủy, vì vậy cô có thể hiểu được cảm giác của đối phương lúc này.
Loại tình huống chật vật và kỳ quái đáng xấu hổ này, đối với người ngoài cuộc mà nói, là kiểu khi nói ra sẽ khiến cho mọi người bật cười.
Nhưng đối với những sinh viên đại học nông nghiệp phải dựa vào số liệu thực nghiệm để viết luận văn tốt nghiệp như bọn họ mà nói, khoảnh khắc đó có lẽ là ngũ lôi oanh đỉnh, uất ức và hụt hẫng.
“Cửa sổ đóng không kỹ, mèo hoang đã nhân cơ hội chui vào.” Nam sinh áo trắng trong lòng vẫn còn kinh hãi nói: “May mà cá vẫn còn.”
"Học trưởng, cá của anh cần phải thả vào nước nhanh một chút." Triệu Ly Nông nhắc nhở.
“Đúng, đúng, anh lập tức trở về.” Nam sinh mặc áo khoác trắng gật đầu lia lịa, trước khi đi còn nói: “Học muội, lần này rất cảm ơn em.”
…
“Đi nhé?”
Không biết lúc nào, Hà Nguyệt Sinh đã xuống xe, đứng bên cạnh chờ Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần: “Đi thôi.”
Cô trở lại lên xe.
Hà Nguyệt Sinh ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn cô một lúc, sau đó lấy một chai nước từ bên cạnh đưa cho cô: “Tay cậu bị trầy xước, cậu rửa nước trước đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
"Cảm ơn." Triệu Ly Nông mở cửa xe, nghiêng người sang một bên để xử lý vết trầy xước trên mu bàn tay.
“Cảm ơn cái gì, tương lai cậu có thể trở thành nghiên cứu viên.” Hà Nguyệt Sinh chậc lưỡi: “Tôi đây chỉ là ôm bắp đùi trước thôi.”
Triệu Ly Nông đóng cửa xe và mỉm cười.
Trên đường đi, cô lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh đồng ruộng bên ngoài xe.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Triệu Ly Nông nhớ lại những gì đã xảy ra ở thế giới ban đầu.
Khi đó, cô đứng trên sườn núi nhìn đồng ruộng thí nghiệm bừa bộn, cây trồng bên trong đều đổ nát, cuối cùng hung thủ chỉ để lại một đống phân bò.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận