Bệnh viện căn cứ.
Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh đang đợi số của họ được gọi, khi Đan Trần đi ngang qua phòng chờ, đi được nửa đường rồi quay lại.
“Các cháu làm sao vậy?” Đan Trần nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới, tứ chi đều còn nguyên vẹn, nhìn dáng vẻ cũng không giống như bị thương nặng.
Hà Nguyệt Sinh chỉ vào mu bàn tay phải của Triệu Ly Nông: “Cậu ấy bị mèo hoang cào.”
“Mèo hoang à?” Đan Trần kinh ngạc, sau đó nhìn xuống mu bàn tay của Triệu Ly Nông: “Chảy máu rồi, cần phải tiêm ngừa."
Ngay sau đó tên của Triệu Ly Nông được gọi, Đan Trần yêu cầu bọn họ đi theo ông ấy vào.
“Thực vật dị biến và động vật dị biến không làm cháu bị thương, nhưng cháu lại bị một con mèo hoang cào.” Đan Trần tiếp nhận kim tiêm vắc xin và yêu cầu Triệu Ly Nông đưa tay ra: “Loại kim tiêm này trong căn cứ không còn nhiều, may mắn cho cháu là vẫn còn kịp dùng số hàng cuối cùng.”
“Căn cứ sao lại có mèo hoang nhỉ?” Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh tò mò.
Đan Trần mỉm cười: "Khu vực của Căn cứ nông học số chín trước khi xảy ra dị biến có diện tích tương đương một thành phố. Đừng nói là mèo hoang, mấy năm trước đây căn cứ còn có sự cố lợn rừng xông vào nội thành hại người."
"Lợn rừng dị biến?" Triệu Ly Nông theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi.
"Không phải, nó chỉ là một con lợn rừng bình thường." Đan Trần tiêm xong huyết thanh, sau đó ném ống tiêm vào thùng rác y tế, tháo găng tay ra và nói: “Động vật dị biến không phổ biến lắm."
Ông ấy nói rồi bắt đầu lấy phiếu thanh toán, đưa cho Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông cúi đầu và nhìn, im lặng một lúc: "..."
Sau khi tiêm phòng, số điểm cô kiếm được khi làm công việc vắt sữa trong một tuần đã mất đi một nửa.
Đan Trần đoán được nguyên nhân sắc mặt của Triệu Ly Nông không tốt, liền giải thích: "Số lượng vắc xin này ít, hơn nữa cháu còn phải tiêm huyết thanh, cho nên quả thực đắt hơn."
Vật hiếm sẽ đắt, nếu không phải Căn cứ nông học số chín có chuyên ngành chăn nuôi, có lẽ còn phải đi Căn cứ trung ương để lấy vắcxin và huyết thanh.
Điểm nhiệm vụ còn chưa được nhận, cho nên Triệu Ly Nông chỉ có thể lấy điểm từ tài khoản của mình trước, sau khi chuyển xong, điểm trong tài khoản cũng không còn bao nhiêu.
Sau khi rời bệnh viện, Triệu Ly Nông vẫn đang âm thầm tiêu hóa vấn đề.
“Có ý tốt đi giúp đỡ, bị thương thì phải tốn điểm.” Hà Nguyệt Sinh tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh này, hỏi cô: “Cậu có hối hận không?”
". . . Chuyện đã qua." Triệu Ly Nông không nghĩ tới việc có hối hận hay không, cô đi ra phía ngoài bệnh viện căn cứ: “Nên đi ăn rồi."
Hà Nguyệt Sinh đuổi theo: “Nhiệm vụ buổi trưa, cậu vẫn đi chứ?"
"Đi." Triệu Ly Nông trả lời, cô đã nghĩ được một cách khác để tiếp tục kiếm điểm.
...
Buổi tối, sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ, Triệu Ly Nông trở về phòng ngủ, Đồng Đồng đang ngồi ở bàn học nghiên cứu những trang sách về trồng hoa, cô cũng không quấy rầy cô ấy, sau khi tắm rửa xong cũng ngồi vào bàn học.
Triệu Ly Nông nhấp vào trang web chính thức của Căn cứ trung ương, vào bên trong diễn đàn hỏi đáp, nơi mà trước đây cô đã chi 20 vạn điểm để xem đáp án của các cán bộ trồng trọt và nghiên cứu viên.
Trong diễn đàn này, ngoài việc sinh viên nông học bình thường có thể xem câu trả lời, họ cũng có thể trả lời câu hỏi.
Bởi vì không phải vấn đề nào cũng có thể tìm thấy, cho nên khi gặp một số tình huống nan giải, các cán bộ trồng trọt, thợ trồng trọt cùng với sinh viên nông học có tiền sẽ có thể trực tiếp công bố treo giải thưởng cho các vấn đề cần giải đáp.
Triệu Ly Nông vốn muốn tiến hành từng bước một, từ từ thể hiện những hiểu biết của mình, nhưng thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cơm cô sẽ không có để ăn, vì vậy cô chỉ có thể thay đổi cách thức.
Ngoài ra ... cô còn muốn đến Căn cứ trung ương một chuyến.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận