“Cậu biết cô ấy sao?” Ngữ khí của Lý Chân Chương có chút nhu hòa, dù sao đối phương hiện tại cũng là người có uy tín nhất trong thủ vệ đội, càng không cần nói gia thế ở phía sau lưng hắn.
Diệp Trường Minh không trả lời, chỉ rũ mắt xuống nói: "Nghiêm tổ trưởng và Chu viện trưởng hẳn là biết cô ấy."
"Triệu Ly Nông, tôi nhớ rồi." Chu Thiên Lý cảm thấy cái tên có chút quen tai, nghe hắn nói như thế cuối cùng cũng nhớ tới: “Ông ngoại của cô ấy là Triệu Hiền, là một trong những thế hệ nghiên cứu viên đầu tiên."
Nghiêm Thắng Biến, người đang ngồi vị trí chủ trì trong phòng họp, đã đăng nhập vào trang web diễn đàn Căn cứ trung ương, sau khi lướt qua tất cả các câu hỏi treo thưởng mà Triệu Ly Nông đã giải đáp, ngẩng đầu nhìn lên Lý Chân Chương: "Con cháu của nghiên cứu viên Triệu có thể giải đáp những câu hỏi này là điều bình thường."
Lý Chân Chương rất bức bối trong lòng, cô lại thật sự là đời sau của một nghiên cứu viên.
Mặc dù cái tên Triệu Hiền không đặc biệt nổi tiếng, nhưng vì ông ta là nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, điều đó có nghĩa là thực lực của ông ta nhất định rất giỏi.
"Chu viện trưởng, chúng ta hãy xem các câu hỏi mà sinh viên của ông giải đáp xem nào." Nghiêm Thắng Biến giơ tay lên, hàng chục màn hình chia nhỏ treo lơ lửng ở giữa bàn hội nghị, tạo thành một vòng tròn để các nghiên cứu viên trong phòng họp nghiên cứu.
Chu Thiên Lý chỉ nghiên cứu động vật, hiểu biết của ông ấy về thực vật không sánh bằng các nghiên cứu viên khác, nhưng Triệu Ly Nông là sinh viên nông học tại Căn cứ nông học số chín, vì vậy xác thực là sinh viên của ông ấy.
Ông ấy không ngừng lật xem những màn hình ánh sáng kia, trong lòng chấn động: sinh viên này cuối cùng một đêm đã giải đáp hết bao nhiêu câu hỏi chứ.
Những nghiên cứu viên khác trên mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có biểu cảm kỳ lạ, tay bọn họ sắp trở nên đau xót, chẳng trách Đan Vân nói rằng sinh viên này đã tàn sát tất cả các giải treo thưởng.
Một buổi tối không ngủ, thức khuya ở trên diễn đàn điên cuồng giải đề?
"Phạm vi đáp đề của sinh viên này rất rộng." Nghiêm Thắng Biến đọc nhanh hơn những người khác: “Nhưng nền tảng rất vững chắc."
Quyền truy cập diễn đàn của nghiên cứu viên đặc biệt hơn người bình thường một chút, Nghiêm Thắng Biến đã không mở quyền hạn đó trên nền tảng, đó là tuy không thể nhìn thấy đáp án, nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy đáp án mà người treo giải thưởng đã tuyển chọn.
Hầu hết các nghiên cứu viên khác đều chỉ nghiêng về một phương diện, cho nên không nhạy cảm như vậy, chỉ có Nghiêm Thắng Biến nhìn thoáng qua là có thể biết rằng những câu hỏi mà Triệu Ly Nông đã giải đáp đều thuộc những nền tảng của từng chủ đề.
Ông chắc chắn rằng đây là một sinh viên nông học xuất sắc.
“Nghiên cứu viên số 40?” Đan Vân đang uể oải dựa vào lưng ghế, lật đến một trang treo thưởng, đột nhiên nhìn thấy ID trên đó, kinh ngạc quay sang nhìn La Phiên Tuyết ở bên cạnh. "Tiểu La, cháu cùng với sinh viên đó cùng giải đáp một vấn sao?"
La Phiên Tuyết sững sờ, gần như ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm đó, một lát sau cô ta gật đầu: "Vâng, cán bộ trồng trọt số 34 đã không chọn câu trả lời của cháu."
"Không chọn câu trả lời của cô?" Lý Chân Chương nhất thời hiếu kỳ.
Không chỉ có ông ta, mà toàn bộ nghiên cứu viên khác trong phòng họp đều rất hiếu kỳ.
La Phiên Tuyết là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất ở đây, gần như đều là do bọn họ nhìn thấy trưởng thành, thiên phú của cô ta không cần phải nói, có thể hiện tại trình độ không đủ sâu, nhưng chỉ cần cho cô ta thời gian hai hoặc ba năm, khi đó cô ta có thể trưởng thành và độc lập.
Mặc dù trên diễn đàn không tiết lộ danh tính, nhưng cán bộ trồng trọt từ chối đáp án của nghiên cứu viên, chuyện này đối với bọn họ thật sự là chuyện khó tin.
Nghiêm Thắng Biến cất các màn hình chia nhỏ khác đi, chỉ phóng to phần câu hỏi trước mặt Đan Vân để mọi người có thể nhìn thấy.
Sau khi đọc xong câu hỏi treo thưởng, ông hỏi La Phiên Tuyết: "Cô đã trả lời như thế nào?"
La Phiên Tuyết lặp lại đáp án một lần nữa, kỳ thật buổi tối ngày hôm đó cô ta đã định hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy về thông tin liên lạc của Triệu Ly Nông, nhưng sau lưng cô ta là đội công tác của Đan Vân, cho nên không có thời gian để bận tâm đến.
"Đáp án này không có vấn đề." Lý Chân Chương cau mày: “Thuốc dược đều trình bày rõ ràng."
Nghiêm Thịnh Biện nhìn La Phiên Tuyết: "Cô cảm thấy đáp án của đối phương là gì?"
". . . Có thể là trình bày hết tất cả các loại dược phẩm phối hợp?" La Phiên Tuyết đôi khi sẽ suy nghĩ về vấn đề này trước khi đi ngủ, cô ta hối hận vì đã lúc đó tùy ý đáp đề, cô ta nên chăm chút hơn.
"Như vậy à." Nghiêm Thắng Biến nhìn Chu Thiên Lý bên cạnh: “Chu viện trưởng, ngài có thể liên lạc với sinh viên Triệu được không? Hãy xem thử cô ấy đã trả lời những gì."
Chu Thiên Lý sửng sốt, nhất thời hiểu được là Nghiêm Thắng Biến muốn chỉ điểm cho La Phiên Tuyết.
Chu Thiên Lý liên lạc với chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm bên kia lại liên lạc với Khang An Như, cuối cùng mới có được tất cả phương thức liên lạc với Triệu Ly Nông, nhưng ông ấy không chọn gửi tin nhắn để hỏi, mà sử dụng quang não công cộng trong phòng họp để gọi video trực tiếp cho Triệu Ly Nông trước mặt mọi người.
Ông ấy có tâm tư riêng của mình, ông ấy muốn người sinh viên từ Căn cứ nông học số chín có thể lộ diện trong phòng họp, chí ít có thể lưu lại ấn tượng cho những nghiên cứu viên ở đây, đặc biệt là Nghiêm Thắng Biến, đối với sự phát triển trong tương lai của Triệu Ly Nông cũng rất tốt.
Tuy nhiên, sau gần một phút chờ đợi mới có thể kết nối với Triệu Ly Nông bên kia.
Hình ảnh có chút lay động, Triệu Ly Nông vừa mới bán xong đồ ở thị trường giao dịch, chạy xe ba bánh được nửa đường thì thấy một cuộc gọi video, cho nên cô mới tìm một khoảng trống rồi dừng lại.
Sau khi video được kết nối, cô thậm chí còn đang phân tâm nhặt những chiếc lá linh tinh trên người.
Mọi người trong phòng họp đều có thể nhìn thấy Triệu Ly Nông.
Xa xa là cánh đồng lúa lớn đung đưa trong gió, bên cạnh có một chiếc xe máy ba bánh, một nữ sinh trẻ tuổi khẽ cúi đầu, quần áo không sạch sẽ mấy, trên ống tay hay trước ngực đều có vết ố màu vàng xám, thậm chí đầu ngón tay của cô còn bám đầy bụi bẩn.
Điều kỳ lạ là khi cô vừa ngẩng đầu lên, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đôi mắt trong veo và trầm tĩnh đến kinh ngạc của cô.
Đan Vân nhìn Triệu Ly Nông ở phía đối diện video, không biết nghĩ tới điều gì đó, sau đó quay lại nhìn Nghiêm Thắng Biến, hai người này... Khí chất khá giống.
Chu Thiên Lý ho một tiếng, nhắc nhở cô và hỏi: "Em là Triệu Ly Nông?"
Giờ khắc này, toàn bộ mọi người trong phòng họp đều có thể nhìn thấy tình hình của Triệu Ly Nông bên kia.
La Phiên Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Ly Nông, cô ta vô thức nhìn sang Diệp Trường Minh đang đứng cách đó không xa, tự hỏi khi nào thì hắn quen biết đối phương.
Chỉ là sắc mặt của Diệp Trường Minh vẫn không thay đổi, nhìn không ra dị thường.
“…Viện trưởng?” Triệu Ly Nông nhìn người đang nói chuyện ở phía đối diện, ngập ngừng hỏi.
Trước đó Triệu Ly Nông ở dưới sân khấu đã gặp qua Chu Thiên Lý một lần, nhưng ông ấy đã thay đổi quá nhiều, nhất thời không nhận ra.
"Vị này chính là Nghiêm Thắng Biến, là tổ trưởng của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, ngài ấy muốn hỏi em một vấn đề." Chu Thiên Lý gật đầu và đi thẳng vào trọng tâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận