Chu Thiên Lý mặt đầy phức tạp: "Em cố gắng nỗ lực, nắm bắt cơ hội lần này."
Đáng tiếc ông ấy không phải nghiên cứu viên về phương diện nông học, bằng không Căn cứ nông học số chín sẽ không kém tiềm năng như vậy, đã nhiều năm trôi qua cũng chưa chính thức đào tạo được một nghiên cứu viên nông học.
Bởi vì năm đó Nghiêm Thắng Biến đã đoạn mất con đường vượt cấp sát hạch, con cái của các gia tộc đều phải vượt qua các bài khảo thí ở mỗi cấp độ, Căn cứ nông học số chín trở thành nơi bọn họ bắt buộc phải vượt qua, đáng tiếc những người này sau khi thi đậu nghiên cứu viên thì lặng thinh chưa bao giờ đề cập đến Căn cứ nông học số chín.
Nói một cách chính xác, từ khi thành lập Căn cứ nông học số chín vào đầu năm dị biến thứ 20, cho đến hiện tại đã là Dị biến năm thứ 41, số lượng nghiên cứu viên chính thức rời khỏi Căn cứ nông học số chín không quá một bàn tay, tất cả đều là nghiên cứu viên sơ cấp, ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương cũng chỉ là một nhân viên bình thường.
Khoảng 30 nghiên cứu viên được công chúng biết đến kia, chính là những nghiên cứu viên trung cấp đến cao cấp có thể có quyền phát biểu trong viện nghiên cứu, nhưng không ai trong số bọn họ xuất thân từ những gia đình bình thường.
Bình thường nhất có lẽ là Chu Thiên Lý, nhưng gia đình ông ấy vẫn có chút gia sản, cha mẹ ông ấy có sản nghiệp ở Căn cứ trung ương, mặc dù là vậy, Chu Thiên Lý vẫn đi theo phương diện chăn nuôi, chuyên nghiên cứu về động vật.
Sau khi phát sinh thực vật dị biến, không thể có tiền là có thể mua tư liệu nông học.
Chu Thiên Lý đã đạt đến cực hạn của mình, ông ấy trở thành viện trưởng của Căn cứ nông học số chín, đó cũng là nhờ vào Nghiêm Thắng Biến cực lực đề cử, bằng không đến hiện tại ông ấy cũng chỉ là nghiên cứu viên cao cấp râu ria trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Cho dù ông ấy cũng đã từng có những đóng góp to lớn.
Mặc dù Triệu Ly Nông xuất thân từ bối cảnh của một nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên, nhưng cô không phải là thành viên của gia tộc ở Căn cứ trung ương, huống hồ Chu Thiên Lý đã nghe chủ nhiệm nói qua, rằng sinh viên Triệu này luôn sẵn sàng chia sẻ tư liệu của bản thân.
Chu Thiên Lý phảng phất như nhìn thấy một tia hy vọng.
Ngoại trừ viện trưởng Chu Thiên Lý, Khang An Như cũng đặc biệt tìm đến Triệu Ly Nông nói chuyện qua, những gì cô ta nói thực tế hơn.
"Sát hạch cán bộ trồng trọt đối với em chắc sẽ không quá khó." Khang An Như nói, "Tổng cộng có hai vòng sát hạch, vòng đầu tiên là kiểm tra kiến thức nông học, mất một tiếng rưỡi để hoàn thành bài phỏng vấn trên giấy với 16 đề mục chính. Vòng thứ hai là nhận biết bệnh trạng ngay tại hiện trường, có ba đề mục.”
Cô ta do dự một chút, thậm chí còn nói ra nội dung mà bản thân năm đó đã sát hạch.
Sinh viên sẵn sàng chia sẻ tài liệu miễn phí, cô ta thân là một giáo sư, cũng không thể không làm được như vậy.
Triệu Ly Nông đã ghi nhớ từng vấn đề một, cũng nhận lấy phần tâm ý này: "Cảm ơn giáo sư."
Vào cuối học kỳ, còn có một người khác, khiến Triệu Ly Nông không thể không để ý.
“…Ly Nông.”
Nửa đêm, Đồng Đồng đột nhiên gọi Triệu Lệ Nông đang nằm ở giường đối diện.
“Làm sao vậy?” Triệu Ly Nông ngủ không sâu, nghe thấy thanh âm liền mở mắt ra.
Đồng Đồng đang quấn chăn, thận trọng bò dậy, âm thanh vẫn không lớn: “Bên ngoài hình như có động tĩnh, có phải là có... thực vật dị biến hay không.”
Triệu Ly Nông cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe được một ít thanh âm, cô vén chăn lên rời khỏi giường.
Không đợi Đồng Đồng ngăn cản, đèn trong phòng ngủ đã được bật lên.
Triệu Ly Nông mặc quần áo vào: “Để tôi ra ngoài xem một chút.”
“Cậu cẩn thận đó.” Đồng Đồng không còn cách nào khác là nhanh chóng xuống giường, cô ấy đứng tại chỗ xoay người một vòng, cuối cùng nhấc cái ghế lên, chuẩn bị ném tới nếu bên ngoài có động tĩnh.
Triệu Ly Nông đứng ở bên trong cửa nghe một hồi, đại khái nghe ra được bên ngoài có tiếng bước chân đi tới đi lui, cũng không phải âm thanh của thực vật dị biến, cho nên trực tiếp mở cửa.
Đồng Đồng kéo cái ghế, sốt sắng đứng phía sau Triệu Ly Nông.
“Cậu…”
“Nhìn gì thế!”
Triệu Ly Nông kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, Nghiêm Tĩnh Thủy của lớp nông học ban A đang đi tới đi lui trước cửa phòng ngủ của bọn họ.
Nghiêm Tĩnh Thủy không ngờ người bên trong đột nhiên đi ra, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng phần lớn đều bị màn đêm bên ngoài bao phủ.
Nhìn thấy là người, Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm, đặt ghế xuống nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy hơi hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Triệu Ly Nông chỉ mặc một chiếc áo khoác, cảm thấy hơi lạnh, vì vậy cô gật đầu: “Muộn rồi, bạn học Nghiêm nên về nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó, muốn cùng Đồng Đồng trở về phòng ngủ.
“...Đợi đã!” Nghiêm Tĩnh Thủy có chút sốt ruột hô lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận