Trong những ngày trước khi kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt, Triệu Ly Nông vẫn ở trong căn hộ bồi tiếp Phong Hòa, mỗi ngày đều đưa bà đi ăn cơm. Ban đầu khi đến Căn cứ trung ương, cô nghĩ rằng sau khi gặp mặt rồi thì sẽ dành ít thời gian cho Phong Hòa để tránh bị đối phương phát hiện dị thường. Nhưng thật sự sau khi gặp gỡ, cô thấy sức khỏe của Phong Hòa quá kém nên cô không nghĩ tới những điều kia nữa, hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh bà.
“Hôm nay sát hạch cán bộ trồng trọt, buổi trưa hẳn con sẽ không về.” Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh Phong Hòa nói: “Nhưng con đã gọi thức ăn bên ngoài, buổi trưa sẽ có người giao đến.”
Những ngày này, Triệu Ly Nông tiêu tiền như nước vào thức ăn.
“Tiểu Nông, hôm nay mẹ uống bột dinh dưỡng thôi.” Phong Hòa không đồng ý.
"Coi như là chúc mừng cho con đi." Triệu Ly Nông cười nói: “Mẹ năm đó đều sẵn sàng để tham gia sát hạch nghiên cứu viên, không có lý gì đứa con gái này ngay cả bài sát hạch cán bộ trồng trọt cũng không qua được."
"...Được rồi." Phong Hòa nắm lấy tay cô, dặn dò: “Tiểu Nông, con chú ý an toàn."
Triệu Ly Nông có thể thấy Phong Hòa hơi có chút căng thẳng, có lẽ là vì những gì đã xảy ra trước đó, cô gật đầu: "Con đi đây."
Sau khi vào thang máy, Triệu Ly Nông ra khỏi tòa nhà, bắt xe buýt đến nội thành, sau đó lại đổi xe chuyển lên thượng khu.
Không phải ai cũng có thể bắt xe để lên thượng khu.
Khi Triệu Ly Nông đi lên, cô đã dán chiếc quang não lên màn hình dựng đứng trên xe buýt, ngoài việc trừ điểm, trên đó còn hiển thị chữ "sinh viên nông học".
Tài xế quay đầu lại nhìn cô vài lần, Triệu Ly Nông rất nhanh liền biết nguyên nhân.
Bởi vì tám trong số mười người đến đều là thợ trồng trọt tham sát hạch cán bộ trồng trọt.
“Cô là tới tham quan kỳ thi sát hạch cán bộ trồng trọt sao?” Có người nhìn ra thân phận của Triệu Ly Nông, chủ động bắt chuyện: “Kỳ thực không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.”
Triệu Ly Nông cũng không có nói là cô đi thi, chỉ hỏi: "Thật sao?"
"Hàng năm đều có sinh viên nông học đi ngang qua, còn chưa đến gần phòng thi đã bị chặn lại." Người này rõ ràng là rất có kinh nghiệm: “Chờ khi cô tốt nghiệp trở thành thợ trồng trọt rồi, sau có thể tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt, nhưng bất quá kỳ sát hạch quá khó, tôi đã tham gia được bốn lần rồi, hy vọng năm nay có thể đậu."
Lời nói của người này được người bên cạnh hưởng ứng. "Tôi cũng đã tham gia ba lần, nhưng không thể qua được vòng sát hạch thứ hai, nhưng năm nay…”
Người bên cạnh dừng lại một chút, những thợ trồng trọt xung quanh phảng phất ngầm hiểu chút ý tứ.
Thợ trồng trọt từ phía sau đi tới nghe thấy điều này, dừng lại và nói: "Này, tôi nghe nói rằng bởi vì năm nay từ Căn cứ nông học số chín rò rỉ một quyển sách ký họa về cách nhận biết bệnh trạng tương tự, phía trên đã tạm thời thay đổi các đề mục , đặc biệt là ở vòng sát hạch thứ hai, còn tăng thêm độ khó."
Giọng nói của thợ trồng trọt không hề nhỏ, cô ta vừa mới dứt lời, những thợ trồng trọt trên xe đang định tham gia sát hạch cán bộ trồng trọt đột nhiên phát ra những tiếng than thở khác nhau.
Sau khi quyển sách ký họa từ Căn cứ nông học số chín truyền đi, nó đã được lan truyền khắp nơi, các cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt của từng căn cứ đều lén lút nhận được.
Ban đầu, những thợ trồng trọt này cho rằng năm nay sau khi xem quyển sách ký họa về bệnh trạng tương tự, ở vòng sát hạch thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng bọn họ không ngờ đã bị phía trên nhìn chằm chằm.
“Không thi thì không qua được.” Có người nói: “Có thể xem được hơn một chục bức ảnh nhận biết bệnh trạng, đối với việc trồng trọt sau này cũng có lợi ích rất lớn.”
“Đúng là như vậy.”
Có một người trên xe nói chuyện, bắt đầu kéo tới trên người của Triệu Ly Nông.
"Nghe nói năm nay có một sinh viên nông học đã vượt cấp tham gia sát hạch."
"Đúng thế, những bức ảnh trong quyển sách ký họa là do cô ta cung cấp."
"Tôi nghe nói rằng nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến đã đích thân yêu cầu cô ta tham gia vượt cấp sát hạch. "
"Vậy hẳn là người có bản lĩnh."
Người trong cuộc là Triệu Ly Nông thì đang cầm lấy vòng treo trên xe buýt, một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc thảo luận của những thợ trồng trọt xung quanh, một bên thì trả lời tin nhắn của Ngụy Lệ và những người khác.
Họ đã đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương, Nghiêm Tĩnh Thủy thậm chí còn chụp ảnh từ cửa đến địa điểm sát hạch của cán bộ trồng trọt, toàn bộ gửi hết cho Triệu Ly Nông, như thể sợ rằng cô sẽ không biết đường đi.
Thông thường, sinh viên nông học không được phép vào, nhưng Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy có thân phận khác biệt, họ đi lang thang bên ngoài phòng thi mà không bị ai ngăn cản.
“Đến rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận