Không biết qua bao lâu, trong xe có người kêu lên một tiếng.
Xe buýt vừa dừng lại, những thợ trồng trọt trên xe lần lượt xuống xe, ngẩng đầu nhìn Viện nghiên cứu nông học Trung ương cách đó không xa.
Viện nghiên cứu nông học Trung ương cách xa nội thành, tòa nhà cao tầng màu xám bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ, phía trước là một tảng đá khổng lồ, đặt chính giữa, khắc dòng chữ lớn "Viện nghiên cứu nông học", hai bên là vòi nước không ngừng phun lên. Trên những bậc thang cao, hai bên là những nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng, dáng vẻ lạnh lùng bước đi vội vàng, trước ngực mang theo thẻ có số hiệu ID màu xanh lục, nương theo động tác của họ mà đung đưa.
Có đông đảo thợ trồng trọt đứng nhìn vào nơi mơ ước mà thảo luận với nhau, giọng nói của họ không thể che giấu sự phấn khích.
Hầu hết các nghiên cứu viên đi ngang qua đều không thèm nhìn họ, nhưng một số nghiên cứu viên cảm thấy quá ồn ào khó chịu, liếc nhìn những người này cảnh cáo: “Ở đây nên duy trì im lặng.”
Những thợ trồng trọt không còn cách nào khác ngoài việc bình tĩnh lại, nhưng họ không thể che giấu cảm xúc hy vọng và sợ hãi trên khuôn mặt.
Triệu Ly Nông đứng trong đám đông và nhìn xung quanh, bảng hiệu hướng dẫn địa điểm cho các thợ trồng trọt đến sát hạch rõ ràng, cô theo đám đông đi về phía trước, cho nên không phải lo lắng về việc bị lạc, bạn học Nghiêm thật sự lo lắng quá nhiều.
Bọn họ không được đi vào cổng lớn, mà phải đi vòng qua, rồi đi xuống phía bên trái, đi qua một con đường dài đến một tòa nhà khác.
“Học muội!”
Giọng Ngụy Lệ đột nhiên từ trên lầu truyền đến.
Triệu Ly Nông nhìn lên và thấy trên tầng ba thò ra mấy cái đầu quen thuộc.
“Ly Nông, phòng thi của cậu ở tầng ba!” Đồng Đồng vẫy tay với cô.
Những người ở tầng trên lập tức thu hút sự chú ý của những thợ trồng trọt ở tầng dưới, họ còn quá trẻ, có người đi cùng xe với Triệu Ly Nông, biết cô là sinh viên nông học.
"Người này chẳng lẽ là sinh viên nông học mà Nghiêm Thắng Biến vừa mắt hả?"
"Những người trên kia là ai ?"
"Phỏng chừng là con cái của gia tộc nào đó, xem ra thân phận của những học sinh nông học này cũng không đơn giản."
...
Mấy lời bàn tán như thế, Triệu Ly Nông nghe thấy một chút cũng không để ý, cô nhanh chóng bước lên tầng trên gặp mấy người bạn.
Sau khi đi tới, cô phát hiện rằng Nghiêm Tĩnh Thủy cũng có ở đó.
Triệu Ly Nông khách khí gật đầu với Nghiêm Tĩnh Thủy.
“Còn lâu mới tới sát hạch.” Ngụy Lệ len lén nhét một túi đồ cho Triệu Ly Nông: “Mau ăn đi, bánh ngọt vừa mới làm, ăn ngon cực kỳ!”
Triệu Ly Nông cúi đầu xuống, còn chưa kịp thấy đồ bên trong đã bị Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh giật lấy.
“Em làm cái gì?” Ngụy Lệ cả kinh, vô cùng tức giận hỏi.
“Cậu không được ăn.” Nghiêm Cảnh Thủy vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cậu bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi, nghe nói hồi đó mẹ cậu không tham gia sát hạch nghiên cứu viên được, bạn học Triệu, tôi nghĩ cậu nên ngăn cản tất cả các bất ngờ có thể xảy ra."
Sự khó chịu của Ngụy Lệ lập tức biến mất, gãi gãi mặt: "Có vẻ cũng có lý."
Cô ấy lại nhớ đến bản thân mình đen đủi, nhìn chiếc bánh mà Nghiêm Tĩnh Thủy đã giật đi, gật đầu đồng ý: "Không thể ăn, thi xong rồi ăn." Chiếc bánh này mình đã động qua, lỡ đâu bị hỏng rồi làm sao!
“Ăn sáng chưa?” Hà Nguyệt Sinh đứng ở phía sau hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Tôi ăn rồi.”
Sau khi uống một chén bột dinh dưỡng, đến bây giờ trong cổ họng vẫn còn có mùi phấn.
“Bọn họ đều đã vào rồi.” Đồng Đồng nhắc nhở.
“Vậy tôi đi thi trước.” Triệu Ly Nông gật đầu với mọi người rồi đi vào phòng thi.
Khi đi ngang qua người Hà Nguyệt Sinh, hắn ta đột nhiên đưa tay kín đáo nhét cho Triệu Ly Nông một thứ gì đó, nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự đói bụng, cũng có thứ lót dạ."
Triệu Ly Nông đi đến phòng thi, cúi đầu buông tay, nhìn vào bao bì màu xanh lá cây quen thuộc trong lòng bàn tay.
——Đó là một loại kẹo cứng có vị dưa Hami.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận