Vị đại sát thần vừa nhìn chăm chú nhìn sang đây, giám khảo chột dạ, không dám khác biệt mờ ám, chỉ có thể nghiêm ngặt dựa theo quy định.
Thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ để Triệu Ly Nông phân biệt được những triệu chứng đó.
Bất quá ... những câu hỏi này quá thử thách người khác.
Trong năm phút tiếp theo, khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình và điền vào phiếu đáp án, một số người cau mày, liên tục thay đổi phiếu đáp án.
Triệu Ly Nông nhìn xuống nội dung trong phiếu đáp án của mình, nếu như không phải cô tự tin vào bản thân, chỉ sợ cũng sẽ phát sinh hoài nghi, do dự sửa đáp án.
Một nửa số câu trả lời là các triệu chứng giống nhau, được xếp thành hàng nối tiếp nhau.
Thí sinh nào có chút không chắc chắn, nhìn thấy câu trả lời này, sẽ tự hỏi liệu mình có trả lời sai triệu chứng hay không.
"Đã hết giờ, mọi người đặt bút xuống, đứng dậy." Giám khảo ngắt giây, hô to.
Tất cả thí sinh lập tức đặt bút xuống đứng lên, rất ít người bình tĩnh, hơn nữa sắc mặt mọi người đều khó coi, hiển nhiên bọn họ đã sớm đoán được lần sát hạch này sẽ không đạt điểm cao.
Triệu Ly Nông buông hai tay xuống, đợi nhân viên thu hết phiếu đáp án, sau đó cùng nhau đi đến sảnh chờ ra cửa.
Nhưng cô không thể ra ngoài.
Âm thanh của giám khảo ở phía sau đột nhiên vang lên: “Có thực vật dị biến!”
Có lẽ vừa mới phát sinh một lần, rất nhiều thí sinh không chạy trốn, trái lại thiếu kiên nhẫn nhìn về phía phát ra âm thanh.
Kết quả sau khi vừa nhìn, thật sự nhìn thấy một cây thực vật dị biến, cành lá điên cuồng vươn tứ phía, các thí sinh lập tức xô đẩy xông vào phòng chờ, Triệu Ly Nông rõ ràng phát hiện có người cản đường của mình, thậm chí đẩy cô ngược trở về, cuối cùng cửa phòng chờ cũng đóng lại
Không thể ra ngoài, cô đành trực tiếp dừng lại, quay đầu nhìn thực vật dị biến trên khán phòng bên trong phòng thi.
Các thủ vệ giả của cả hai bên đã phản ứng lại, nổ súng bắn vào thực vật dị biến.
Nhưng mà, thực vật dị biến này tựa hồ hiểu được uy lực của viên đạn, nhánh cây trước tiên bảo vệ thân thể, ngăn trở viên đạn, sau đó lại phân nhánh tấn công người.
Nó khác với những thực vật dị biến mà cô từng thấy.
Triệu Ly Nông đứng ở cửa ra vào của sảnh chờ đóng kín, thầm nghĩ loài thực vật dị biến này có chút đặc biệt.
Giám khảo gần thực vật dị biến nhất hoảng loạn không chọn được đường thoát, rõ ràng bên cạnh có một thủ vệ giả, lại kéo nhân viên bên cạnh đến chịu tội thay.
Thủ vệ giả này chỉ phụ trách an toàn của giám khảo, do dự một chút, nhìn cành cây đang áp sát, cuối cùng lựa chọn bảo vệ một mình giám khảo rời đi.
Nhân viên ngã trên mặt đất sợ tới mức cứng ngắc không thể động đậy, vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng lại bất ngờ bị người nhấc lên.
“Tránh ra.”
Diệp Trường Minh kéo nhân viên về phía sau, tay trái cầm thanh chủy thủ ba cạnh, chặt đứt cành cây đâm tới trước mắt. Thanh chủy thủ ba cạnh trong tay hắn, khác nào lưỡi dao sắc bén trên thế gian, chặt cành cây như chặt bùn.
Súng của thủ vệ giả chung quanh đều bắn không trúng bản thể thực vật dị biến, thường thường sau khi bắn trúng cành cây, cành cây sẽ sớm gãy, căn bản không chạm tới bản thể.
Chỉ có Diệp Trường Minh, với một thanh chủy thủ ba cạnh, tiếp tục đi về phía cơ thể thực vật dị biến ở giữa giống như đi dạo trong vườn.
Cho tận đến khi gặp bức tường cành cây.
Diệp Trường Minh một tay cầm thanh chủy thủ ba cạnh, bình tĩnh chém về phía "bức tường cành cây", nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng trên thực tế, gân trên mu bàn tay của hắn đã nổi lên, vết chém trong nháy mắt này, chẳng biết lúc nào trong tay hắn có thêm khẩu súng, chính xác bắn ầm ầm vào bản thể.
Những cành cây đung đưa trong khán phòng bỗng chốc như bị tước hết sức sống, khô héo già cỗi và cuối cùng đổ rạp xuống đất.
Tiếng súng của thủ vệ giả đã ngừng.
Diệp Trường Minh liếc nhìn giám khảo trốn trong góc: “Hủy bỏ một cây thực vật, thay cây mới vào, tiếp tục sát hạch.”
Thực vật bị bệnh rất dễ xảy ra dị biến, Viện nghiên cứu nông nghiệp Trung ương đã cân nhắc khả năng dị biến, cho nên chuẩn bị nhiều hơn một cây bị bệnh cùng loài.
Giám khảo còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, run rẩy gật đầu lung tung.
Diệp Trường Minh lười nhìn thêm, xoay người đang định đi trở về, lại nhìn thấy Triệu Ly Nông ở cửa sảnh chờ, không khỏi ngẩn ra, sau đó nương theo ánh mắt của cô, hắn cúi đầu nhìn xuống thanh chủy thủ ba cạnh trong tay.
--gãy mất rồi.
“Sát hạch xong thì lại đây lấy sao?” Triệu Ly Nông lặp lại lời nói lúc trước.
Diệp Trường Minh: "...Tôi sẽ bồi thường cho cô một cái mới."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận