Nhưng chỉ có vậy thôi, sau khi nhân viên xác nhận toàn bộ cán bộ trồng trọt mới vào, xong thì dừng bước.
Cán bộ trồng trọt chỉ có thể đợi ở trong sảnh, không được phép vào bên trong nếu không có sự cho phép đặc biệt.
"Xếp thành hai hàng, nhập thông tin, lấy giấy chứng nhận, sau đó mọi người chính là cán bộ trồng trọt." Nhân viên ra hiệu cho bọn họ đi về phía hai bục gắn hai quang não.
Triệu Ly Nông đi theo đội ngũ tiến về phía trước, đến lượt của cô, cô giơ quang não trong tay lên, dán nó vào màn hình quang não phía trước, khi trên màn hình hiển thị 100% nhập thành công, một biểu mẫu cán bộ trồng trọt hiện ra, trên đó có thông tin và tư liệu của Triệu Ly Nông, cũng như ID của cán bộ trồng trọt.
“Giấy chứng nhận của cô đây.” Nhân viên đưa cho cô một giấy chứng nhận A4 màu xanh quân đội gấy lại thành quyển: “Cô có thể đi rồi.”
Triệu Ly Nông bước ra khỏi hàng, mở giấy chứng nhận trên tay ra, bên phải có một bức ảnh của cô, có một con dấu đóng nổi lên bức ảnh, ở giữa là một dòng chữ.
—— Qua đây xác định rằng Triệu Ly Nông là cán bộ trồng trọt của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, ID: Cán bộ trồng trọt số 168.
Dưới cùng là chữ ký của Lý Chân Chương và huy hiệu màu đỏ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
…
Khi Triệu Ly Nông đi ra, hầu hết những thợ trồng trọt thi rớt đã rời đi, chỉ còn một số ít người ở lại.
“Nhanh đưa giấy chứng nhận cho chị xem!” Ngụy Lệ ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Ly Nông đi ra, vội vàng chạy tới.
Triệu Ly Nông đưa cho cô ấy giấy chứng nhận, Ngụy Lệ mở nó ra và đọc: "Nó không giống với của nghiên cứu viên."
"Giấy chứng nhận của nghiên cứu viên như thế nào?" Hà Nguyệt Sinh hỏi sau khi đọc giấy chứng nhận của Triệu Ly Nông.
"Phía dưới có một hàng chữ ký của rất nhiều người." Ngụy Lệ nhớ lại giấy chứng nhận của mẹ mình: “Có rất nhiều con dấu."
"Vậy tôi sẽ đợi vài năm để xem giấy chứng nhận nghiên cứu viên của Tiểu Triệu." Hà Nguyệt Sinh không hề phấn đấu mà nói.
Triệu Ly Nông cười nói: "Ngươi cũng nỗ lực thật."
Ngụy Lệ lắc đầu: “Mẹ chị là nghiên cứu viên cấp cao, học muội muốn thi cũng là nghiên cứu viên sơ cấp, giấy chứng nhận của hai người khác nhau, nhưng chị chưa từng thấy giấy chứng nhận nghiên cứu viên sơ cấp.”
Cô lúc này mới nhớ ra một chuyện: “À, đúng rồi, La Phiên Tuyết là một nghiên cứu viên sơ cấp, hơn nữa chị nghe nói rằng ID của cô ấy là ID trước đây của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến."
Ngoại trừ số ID bị bỏ trống khi tử vong, còn có một ID khác đã bị bỏ trống sau khi chủ sở hữu được thăng cấp, nhưng nếu người sau không có thân phận đặc thù, ID sẽ được niêm phong, chỉ có người đó mới có thể giải trừ nó.
Một trong những lý do khiến La Phiên Tuyết trở nên đặc biệt, đó là Nghiêm Thắng Biến đã hủy ID nghiên cứu viên sơ cấp của ông và đưa nó cho cô ta.
Điều này có nghĩa là, Nghiêm Thắng Biến đồng ý bồi dưỡng La Phiên Tuyết.
"Chị thật sự không biết ông ta đang nghĩ gì." Ngụy Lệ khá khó hiểu: “Nghiêm Tĩnh Thủy là con gái của ông ấy, em ấy cũng đang học nông học, nhưng ông ấy lại không chuyển ID cho Nghiêm Tĩnh Thủy."
"Đại khái là Nghiêm Tĩnh Thủy không lợi hại như La Phiên Tuyết." Hà Nguyệt Sinh bên cạnh xen vào.
“Coi như không có thiên phú như La Phiên Tuyết đi, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy cũng không tệ.” Ngụy Lệ bĩu môi, mặc dù không thích Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng vẫn cảm thấy bất bình.
Triệu Ly Nông đứng ở một bên, đối với loại bát quái này cô nghe vào tai này, thì đã lọt qua tai kia, chỉ cúi đầu trò chuyện cùng với chủ căn hộ tiểu khu, đồng thời gửi một bức ảnh giấy chứng nhận sang, định buổi chiều ký hợp đồng với đối phương.
Chủ căn hộ không ngờ rằng Triệu Ly Nông nói rằng cô sẽ trở thành cán bộ trồng trọt, không mấy ngày quả đúng thật, liên tục nói đồng ý, sau đó chuẩn bị sẵn hợp đồng.
Triệu Ly Nông giải quyết được đại sự trong đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi, cuối cùng chị cũng có thể mời em ăn tối.” Ngụy Lệ vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc toàn gà!”
Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh nhìn nhau: “…”
...
Sân huấn luyện.
Tóc trên trán Diệp Trường Minh hơi ướt, hắn từ trên sân đi xuống, đứng trước chiếc ghế trong góc, ném miếng băng quấn trên tay xuống, Điền Tề Tiếu ngồi dưới đất bên cạnh đang điều khiển máy bay không người lái giao tới cho hắn một chai nước. Hắn đưa tay gỡ xuống, mở nắp chai, ngửa đầu hầu kết khẽ nhúc nhích uống hết nửa bình.
"Đội trưởng, anh muốn lấy thanh chủy thủ ba cạnh làm gì?" Chi Minh Nguyệt, người vừa tập tạ xong, đầu cũng đổ mồ hôi, vươn tay lấy nước treo trên máy bay không người lái, thản nhiên hỏi Diệp Trường Minh.
Điền Tề Tiếu đặt bảng điều khiển xuống, ngạc nhiên quay đầu lại: "Đội trưởng, anh không muốn thanh Đường đao đó nữa sao?"
Thanh đường đao của Diệp Trường Minh được chế tạo đặc biệt, nó là kiểu ngắn nhất của đường đao, khi hắn làm nhiệm vụ cũng chỉ sử dụng đường đao, các thanh chủy thủ khác sẽ không dùng, thậm chí súng cũng ít khi dùng.
Diệp Trường Minh ngồi ở trên ghế, vặn nắp chai, hai tay chắp lại, một giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất trên sân huấn luyện, hắn rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Bồi thường cho người khác. "
Chi Minh Nguyệt vẫn đang suy nghĩ kỹ xem chủy thủ của ai trong đội bị gãy: "Đó chỉ là một thanh chủy thủ ba cạnh, tại sao còn bắt đội trưởng bồi thường?"
"Tôi nhớ không có thanh chủy thủ của ai trong đội bị gãy cả." Điền Tề Tiếu lấy bảng điều khiển từ xa, điều khiển tất cả các máy bay không người lái dừng lại và nói một cách yếu ớt.
Diệp Trường Minh đứng dậy, nắm lấy áo khoác, nói: "Tôi không nói người trong đội."
Chỉ Minh Nguyệt gỡ dây buộc tóc trên đầu, lần nữa cột tóc lại, nhìn bóng lưng Diệp Trường Minh, kỳ quái nói: " Đội trưởng gần đây đã chiến đấu với đội nào sao, tại sao không đưa chúng ta đi cùng?"
"Yêu cầu xin vào ngày 31 tháng 12 này, Diệp đội trưởng chỉ đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương vào ngày hôm đó." Điền Tề Tiếu cũng đứng dậy, cúi đầu vỗ vỗ bụi trên chân: “Có lẽ là bồi thường cho ai trong đó.”
“Nghiên cứu viên La?” Chi Minh Nguyệt tự mình nói xong thì lắc đầu: “Nghiên cứu viên La không sử dụng chủy thủ, cô ấy có một khẩu súng.”
“Dù sao trên thanh chủy thủ sẽ có số hiệu của đội trưởng.” Điền Tề Tiếu thản nhiên cười: “Sau này nhất định sẽ biết.”
“Cũng đúng.” Chỉ Minh Nguyệt gật đầu.
Có thể tiếp xúc được với đội trưởng, đại đa số đều là nghiên cứu viên nào đó, địa vị sẽ không thấp, sớm muộn gì cũng gặp mặt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận