Đan Vân gõ vào một chiếc bàn khác: "Cô đến đây trước đi, sử dụng máy quang não văn phòng này, trong đó có địa chỉ của tổ đội thu mua."
Triệu Ly Nông cầm phần bản thảo văn kiện, ngồi vào bàn làm việc kia, cô mở bản thảo ra định phân loại trước, Đan Vân đã chạy đi với ly cà phê chưa uống xong.
Cô nhìn xuống bản thảo văn kiện, đó là về kế hoạch trồng trọt của căn cứ thứ tám trong năm nay, liên quan đến việc mua hạt giống, dụng cụ giâm cành và thuốc nông nghiệp.
Cơ sở thứ tám chịu trách nhiệm trồng hương liệu và thuốc nhuộm, bao gồm nhiều loại liên quan đến hoa cỏ.
Chữ trên bản thảo rất ngúy ngoáy, hơn nữa nội dung còn rất tùy ý, Đan Vân đã viết về kế hoạch trồng trọt của căn cứ thứ tám trong năm nay, nhưng suy nghĩ của bà cực kỳ nhảy vọt, cứ viết bất cứ thứ gì bà nghĩ ra được. Đặc biệt là thuốc nông nghiệp, những cái tên phức tạp bà liền viết tắt.
Người bình thường xem trong thời gian nhắn sẽ không thể hiểu được.
Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Triệu Ly Nông, chỉ cần cô hiểu suy nghĩ của Đan Vân là gì, cô có thể tự mình sắp xếp lại kế hoạch mà không cần bản thảo.
Về phần thuốc nông nghiệp, cô không cần phải lên trang web để kiểm tra từng thứ một, tiện tay cô cũng có thể viết ra tất cả.
Vào lúc 11:40 trưa, Triệu Ly Nông xác nhận rằng toàn bộ kế hoạch không có vấn đề gì, sau đó gửi nó đến tổ đội thu mua của căn cứ số tám bằng máy quang não văn phòng .
Vừa kịp giờ nghỉ trưa.
Triệu Ly Nông không có về nhà, từ nội thành lên Thượng khu rất xa, đi xe cũng mất nhiều thời gian, vì thế buổi tối cô mới có thể về.
Căn tin của Viện nghiên cứu.
Triệu Ly Nông mua một suất ăn giá rẻ, ngồi ăn bên cửa sổ ở tầng một, cô thấy nhiều nghiên cứu viên với màu sắc sẫm hơn đi lên tầng hai và tầng ba, ở tầng một hầu như là công nhân viên bình thường cũng giống cán bộ trồng trọt như cô.
Lần trước Nghiêm Tĩnh Thủy dẫn bọ họ đi chính là lên tầng ba.
“Cốc cốc…”
Triệu Ly Nông nghe thấy tiếng kính vang lên, theo bản năng cau mày nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy Diệp Trường Minh vừa mới rút tay về, không khỏi sửng sốt.
Người thanh niên này hôm nay mặc bộ đồng phục thủ vệ giả màu đen, giữa hai người cách một tấm kính, cô thậm chí có thể thấy rõ cổ áo hắn thấm đẫm máu, bởi vì máu đã sượt lên trên cổ hắn.
Diệp Trường Minh duỗi tay kia ra, trên lòng bàn tay đặt một thanh chủy thủ ba cạnh mới rất ấn tượng, hắn bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, nhếch miệng nói: "Ra đây."
Triệu Ly Nùng quay đầu trở lại, chăm chú đem thức ăn trên bàn ăn đến miếng cuối cùng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Trường Minh không gõ cửa kính nữa, chỉ dựa vào đó chờ đợi.
Thanh chủy thủ mà hắn yêu cầu đã sớm có, nhưng Diệp Trường Minh phải nhận nhiệm vụ đi ra ngoài, hôm nay vừa hoàn thành nhiệm vụ, đi ngang qua căn tin của viện nghiên cứu, hắn tình cờ thấy Triệu Ly Nông đang ngồi bên cửa kính.
Cô thật kỳ lạ.
Diệp Trường Minh đã cảm thấy như vậy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Ly Nông, cô dường như đã tách biệt khỏi mọi người.
“Anh bị thương ở chỗ này.” Triệu Ly Nông đi ra, tiếp nhận thanh chủy thủ ba cạnh trong tay Diệp Trường Minh, do dự giơ ngón tay chỉ vào phía dưới cổ của hắn.
Diệp Trường Minh rũ mắt liếc nhìn xuống cổ, sau đó ngước mắt lên: “Không phải máu của tôi.”
“Ừ.”
Nếu không phải máu của hắn, cũng không có gì để nói nữa.
Triệu Ly Nông không quen giao thiệp với những người như Diệp Trường Minh, đối phương quá oai phong, khí thế sắc như dao.
“Lưỡi dao được tẩm thuốc.” Lúc hai người đi ngang qua, Diệp Trường Minh đột nhiên nhắc nhở: “Sử dụng cẩn thận.”
Triệu Ly Nông bối rối, đang định hỏi hắn bôi thuốc gì, nhưng chỉ nhìn thấy người thanh niên nhảy một cái lên phía sau của chiếc xe địa hình bọc thép hạng nặng, chỉ để lại bóng lưng.
Cô đứng đó một lúc, nắm chặt cán của thanh chủy thủ, rút lưỡi dao ra khỏi vỏ.
Triệu Ly Nông nhìn xuống thanh chủy thủ ba cạnh, nó rất mới, màu xám bạc với tông màu lạnh, rõ ràng sắc bén hơn so với thanh chủy thủ đã qua sửa chữa mà cô đã mua trước đó, nhẹ xoay một cái, ánh sáng phản chiếu từ cạnh của con dao, chói mắt dị thường.
Cô đánh giá trong chốc lát, tay đột nhiên dừng lại, nhìn vào một cái rãnh trên thanh chủy thủ ba cạnh, phía trên có viết chữ.
Triệu Ly Nông nhìn kỹ, cuối cùng nhìn thấy những gì được khắc trên đó, đó hẳn là đánh số thứ tự.
——không hai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận