Đồng Đồng vừa chỉ chỉ vào một nơi ở giữa dùng đá bao quanh: "Ở chỗ đó tôi đã trồng giống hoa hồng cầu vồng."
"Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng." Triệu Ly Nông ngồi xổm ở bên cánh đồng, xem cành hoa do Đồng Đồng trồng xuống, cành hoa mỏng manh chắc là được cắt ra từ cành hoa hồng xuống.
Giâm cành rất dễ sống và phát triển nhanh hơn so với hạt, quả thực rất thích hợp cho sát hạch cuối kỳ của tân sinh viên.
"Thật sao?" Đồng Đồng có một tấm ảnh về hoa hồng cầu vồng, nhưng cô không hiểu biết nhiều về hoa.
Triệu Ly Nông gật đầu: "Hoa hồng cầu vồng là một loại hoa hồng dây leo, chờ đến khi trồng ra hoa cần phải kéo giàn đỡ."
Đồng Đồng nhớ tới bức ảnh, có chút kích động: "Nó sau khi lớn lên có thể giống như trong hình vậy hả, che kín cả bức tường?"
Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về lúm đồng tiền hơi nông của Đồng Đồng: "Không nên trồng hoa hồng cầu vồng ở gần chỗ ở."
Ở thế giới này không thấy được cây xanh ở khu vực sinh sống.
Đồng Đồng ngẩn ra, rốt cục nhớ tới đến hoa hồng cầu vồng không thể trồng ở trong nội thành, huống chi là trồng trên tường.
"Tôi đói rồi." Hà Nguyệt Sinh chậm rãi xoay người: “Phía trước có bến xe buýt, bây giờ chúng ta quay trở về nội thành còn có thể kịp tới căn tin ăn cơm."
Đồng Đồng cúi đầu nhìn quang não, nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Mười giờ rồi! chúng ta phải mau trở về."
Từ nông trường đến nội thành ngồi xe phải gần hai giờ.
Triệu Ly Nông đi theo phía sau hai người, ngẩng đầu nhìn về bầu trời lam ở phía xa, đột nhiên tự cười nhạo mình, cô còn tuân thủ quy tắc hơn so với những người ở thế giới này.
Ba người ngồi trên xe buýt, ngồi trên xe có không ít sinh viên nông học, hiển nhiên cũng là muốn quay trở về ăn cơm.
Triệu Ly Nông đi tới hàng cuối cùng, ngồi sát bên cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ xe, cảm nhận làn gió từ bên ngoài thổi vào.
Mùi cỏ xanh quen thuộc lẫn với mùi tanh của đất thoảng trong gió, chỉ như vậy trong nháy mắt cô đã quên mình đang ở một thế giới khác. Đáng tiếc cũng chỉ có một lát.
Ngồi chếch đối diện chỗ ngồi của cô là một nữ sinh cảm nhận được làn gió, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông, trong mắt mang theo sự khiển trách.
Nam sinh ở ghế phía trước cũng quay đầu lại, biểu hiện căng thẳng nói: "Bạn học, cửa sổ xe có lớp kính phòng hộ, xin cậu lập tức đóng lại."
Triệu Ly Nông ánh mắt trong suốt, nói một câu xin lỗi rồi đóng cửa sổ xe lại.
...
Ba người bọn họ vẫn không tới kịp bữa trưa ngày hôm nay.
Khi vừa vào nội thành thì xe buýt đột nhiên ngừng lại, sinh viên nông học bên trong xe nhìn qua lớp kính xe thì thấy có một hàng xe buýt ở phía trước đang vào trong nội thành.
"Chú ơi, để chúng cháu xuống xe đi bộ đi." Hà Nguyệt Sinh đợi một hồi, đói bụng đến khi không chịu được, đứng dậy nói với bác tài xế.
Những sinh viên khác cũng lần lượt đứng dậy, muốn đi xuống theo.
Tài xế quay đầu lại liếc mắt nhìn đám tân sinh viên này, ấn mở cửa ra.
Triệu Ly Nông đi xuống cuối cùng, lúc đi ra thì nghe tài xế lẩm bẩm một câu: "Xuống cũng vô dụng."
Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại nhưng cửa xe đã đóng lại. "Ly Nông, đi thôi."
Đồng Đồng chờ ở phía trước gọi Triệu Ly Nông.
Ba người cùng đi về phía trước, phát hiện không ít sinh viên đứng ở khu ngoại quyển.
Triệu Ly Nông hỏi Hà Nguyệt Sinh: "Ngày hôm nay căn cứ có đại sự à ?"
"Đại sự? Không có nghe học trưởng học tỷ nói ngày hôm nay có gì đặc biệt." Hà Nguyệt Sinh bối rối gãi mặt.
"Sao lại không cho xe đi vào?"
"Dù gì phải cho người ta đi vào đã chứ."
Tân sinh viên xung quanh nghị luận sôi nổi, mãi đến khi một số sinh viên năm cuối cũng bị chặn ở ngoài xuất hiện.
"Ở lại bình tĩnh chờ xem."
"Có người ở Trung ương đang đến, bên trong nội thành đã khóa lại."
Lời này vừa nói nói, những sinh viên ồn ào khi nãy trong nháy mắt liền yên tĩnh, đàng hoàng đứng ở bên cạnh chờ, có người trực tiếp trở lại xe buýt.
"Trung ương?" Triệu Ly Nông không hiểu vì sao người trung ương đến lại phong tỏa nội thành.
Hà Nguyệt Sinh vuốt cái bụng trống trơn: "Chín mươi chín phần trăm người đến là nghiên cứu viên."
Đồng Đồng gật đầu theo: "Nghiên cứu viên là tài nguyên quý giá nhất của căn cứ, không thể có bất kỳ nguy hiểm nào."
Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Toàn bộ sinh viên trong Căn cứ nông học gộp lại cũng không quan trọng bằng một nghiên cứu viên, vì thế để bảo đảm an toàn cho nghiên cứu viên, cần tạm thời phong tỏa, tách nội thành ra với nông trường, phòng ngừa có thực vật dị biến xuất hiện.
Mặc dù nông trường đến nội thành có hai giờ đường xe, gần trăm km.
Triệu Ly Nông hạ tay xuống, cùng Đồng Đồng, Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh chờ mở phong tỏa nội thành.
Khoảng chừng sau hai mươi phút, xa xa xuất hiện hai chiếc máy bay trực thăng quân dụng, lướt qua cửa lớn nội thành, bay đến tòa lầu trong nội quyển.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận