Lúc này còn chưa tới sáu giờ.
"Ở đây này!" Hà Nguyệt Sinh quay sang vẫy tay với hai người, lúc hắn đến vẫn là hơi muộn, bị chen vào một góc của hàng phía trước.
"Đám người này quả là phát điên rồi." Hà Nguyệt Sinh lắc đầu, "Tối ngày hôm qua mới thông báo xong, liền có người mang theo đến quảng trường ngủ chiếm chỗ."
Tầm mắt Triệu Ly Nông đánh giá một vòng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy được có một nhóm sinh viên ở hàng trước đang gấp chăn mền.
Cho dù như thế nào, khát vọng ham học hỏi luôn đáng được tôn trọng. Đến hơn bảy giờ, quảng trường đã chật kín người, sinh viên nông học trong căn cứ hầu như đều đến.
Khi mặt trời mọc xua tan không khí lạnh buổi sáng, vô số sinh viên nông học đang ngóng chờ. Triệu Ly Nông ngồi xổm ở trong góc hàng phía trước, với tư thế chuẩn “nông dân ngồi xổm”, một đầu gối khụy xuống còn gót chân nhấc lên làm ghế ngồi.
Cô đang ngồi lướt trên trang web của Căn cứ trung ương, nơi này có bán nhiều loại liên quan đến nông học như công cụ hạt giống, nông dược đầy đủ mọi thứ, nhưng cô không mua nổi.
Chắc phải đợi đến khi kiếm thêm điểm mới được, Triệu Ly Nông nghĩ thầm.
Cô trên trang web Căn cứ trung ương tìm thấy hạt giống rau xanh, một túi 30 hạt giá 500 điểm, một bẹ rau xanh tốt bán ra sẽ được 150 điểm. Như thế xem ra, "Dị biến phải rút lui" lần trước phát hành nhiệm vụ rõ ràng là chịu lỗ, sáu bẹ rau xanh bẹp dí xấu xí đó chắc chừng 600 điểm còn không bán được, còn phải tốn thêm 750 điểm thuê người hái.
Triệu Ly Nông thêm hạt giống rau xanh hạt giống vào trong giỏ hàng, lại thêm hạt giống đậu bắp, chỉ có thể chờ đợi khi thu hoạch được rau xà lách đem bán, kiếm được điểm sẽ mua những hạt giống này.
"Đến rồi kìa!" Quảng trường bỗng nhiên rối loạn.
Triệu Ly Nông đứng dậy, giương mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đi lên trên bục, ông ta vỗ vào microphone làm phát ra âm thanh "Phốc phốc".
Sau khi xác nhận âm thanh được bố trí rất tốt, người đàn ông trung niên tóc hoa râm mới mở miệng: "Chào buổi sáng các bạn sinh viên nông học, ngày hôm nay căn cứ chúng ta may mắn mời được nghiên cứu viên La Phiên Tuyết đến từ Căn cứ trung ương sẽ giải đáp tất cả các nghi vấn và thắc mắc cho các bạn."
Ở phía dưới nhất thời một trận ồn ào.
"La Phiên Tuyết! Có phải La Phiên Tuyết nghiên cứu viên trẻ nhất trong khu Căn cứ trung ương trẻ không?"
"Lần trước tân sinh viên chính là được La Phiên Tuyết cùng với thủ vệ đội của cô cứu phải không?"
"Không nghĩ tới chúng ta còn có thể nghe được bài giảng của La Phiên Tuyết."
"Bọn họ là đang làm nhiệm vụ ở gần đây sao?"
Triệu Ly Nông nhìn người đàn ông trung niên tóc hoa râm ở trên bục, nếu nghiên cứu viên là La Phiên Tuyết, người trên bục kia là ai? Cô nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh: "Ông ấy là ai vậy?"
Đồng Đồng cũng hiếu kì vểnh tai lên cùng nghe. "Chu Thiên Lý, viện trường của Căn cứ nông học số chín."
Hà Nguyệt Sinh giải thích cho hai người ở bên cạnh, "Ông ấy cũng là nghiên cứu viên, nhưng ông ấy từ Căn cứ số hai thăng chức lên."
"Căn cứ số hai?" Đồng Đồng kinh ngạc, "Vậy ông ấy..."
Hà Nguyệt Sinh gật đầu: "Là cán bộ chăn nuôi, từ nhỏ ông ấy đã tự giải quyết các vấn đề về chăn nuôi động vật, cho nên được trực tiếp thăng chức lên nghiên cứu viên trung ương, sau đó được cử đến Căn cứ nông học số chín."
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh nghe, nhớ lại tư liệu được tìm thấy ở trên quang não. Căn cứ số hai phụ trách chăn nuối gia súc gia cầm, tỷ suất động vật dị biến thấp hơn thực vật rất nhiều, tỉ lệ tử vong cũng thấp hơn, nhưng phúc lợi cũng giống với thợ trồng trọt, cán bộ trồng trọt, không ít người muốn đến chỗ này.
Tuy nhiên nếu muốn học chuyên ngành chăn nuôi, tham gia kỳ thi phải đạt điểm cao, sức khỏe phải tốt, hàng năm rất nhiều người bị loại. Một điểm nữa, địa vị của cán bộ chăn nuôi địa vị không cao bằng cán bộ trồng trọt, quyền lên tiếng ở Căn cứ trung ương cũng thấp hơn.
Lúc bọn họ đang tán gẫu chuyện phiếm, trên bục Chu Thiên Lý đã mời La Phiên Tuyết đi ra, đi theo cô ta còn có một nhánh thủ vệ đội, đứng ở hai bên đằng sau cô ta khoảng hai mét.
Đám đông đột nhiên im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người ở phía sau La Phiên Tuyết.
"Kìa, Diệp Trường Minh kìa!"
Triệu Ly Nông đứng ở hàng trước, rõ ràng nghe thấy ở phía sau có người hô lên một tiếng như vậy.
Trên bục người đó vẫn mang mũ giáp đen, khăn che mặt, một thân đồng phục tác chiến của thủ vệ đội, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy vóc người của đối phương thon dài, vai rộng eo hẹp.
Rõ ràng không nhìn thấy được gì nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh bộc phát mà hắn mang đến.
"Không hổ là nghiên cứu viên thiên tài trẻ nhất của Căn cứ trung ương, lại có được Diệp Trường Minh làm thủ vệ giả cho mình."
"Tôi nhớ hình như Diệp Trường Minh chỉ tiếp nhận những nhiệm vụ quan trọng thôi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận