Khu phía đông lều 4-52.
Hàng trăm con gà trong lều gáy liên tục, đi vào trong có thể nghe thấy được mùi đặc trưng của trại nuôi.
Triệu Ly Nông mặt không biến sắc vòng qua một đám gà, cúi đầu gửi tin nhắn: [Em đến rồi.]
Bình khí xui xẻo: [Đi dọc theo máy cung cấp thức ăn tự động, tôi ở trong cùng.]
Triệu Ly Nông nhận được tin tức sau, liền tiếp tục đi vào trong, đi tới nuôi gà lều tận cùng bên trong, rốt cục nhìn thấy một cái nữ sinh tóc ngắn, cô ấy chống một cái nạng đứng trước mặt hai con gà. Hai con gà đó đang giao phối.
Nghe thấy âm thanh, đối phương quay đầu: "Nông dân tiểu Triệu."
Triệu Ly Nông gật đầu: "Học tỷ, em đến mua phân gà."
Ngụy Lệ chống nạng chậm rì rì hướng về một bên khác đi: "Em đi theo chị."
Hai người đi tới dưới một bức tường, dưới chân có một tấm kính tránh gió, Ngụy Lệ nỗ lực khom lưng kéo tấm kính lên, nhưng hoạt động của cô ấy không được nhạy bén lắm, đầu tiên là quên mất sự tồn tại của cái nạng, trực tiếp cúi người xuống, đầu nạng chọc trúng vào trên xương sườn của cô ấy. Cô ấy liền đặt cây nạng trên đất, định ngồi xổm xuống thì lại quên chân trái mình mình đang phải bó bột treo lơ lửng, cô ấy không thể ngồi được và suýt chút té ngã.
Cũng nhờ Triệu Ly Nông phản ứng nhanh kéo cô ấy lại, lúc này mới tránh được không bị ngã chổng vó.
Triệu Ly Nông nhặt cái nạng lên đưa cho Ngụy Lệ: "Để em làm cho."
"Cảm ơn." Ngụy Lệ một lần nữa chống nạng xuống, giả vờ trấn định hắng giọng một cái: “Phân gà chưa được xử lý xong, em đợi chút nữa nhé."
"Được." Triệu Ly Nông đem tấm tránh gió mở ra: “Nếu cần hỗ trợ gì, học tỷ có thể nói với em."
Ngụy Lệ chống nạng vụng về đi mở máy quét phân, chỉ chốc lát hai người đã nghe được mùi hôi thối của phân gà quét từ bên trong ra. "... Còn chưa rảnh làm."
Ngụy Lệ nói xong cũng có chút xấu hổ. Cũng may Triệu Ly Nông không bận tâm, trước đây cô từng giúp đỡ học trưởng những việc chăn nuôi trồng trọt như thế này, bây giờ lại giúp đỡ người khác cũng coi như thạo việc.
Trong lúc chờ đợi phân khô, ánh mắt Triệu Ly Nông nhìn đến chân trái của Ngụy Lệ, hỏi thăm dò: "Ở đây... có gà dị biến sao?"
Cô còn chưa từng thấy động vật dị biến, không tưởng tượng ra được, không biết có phát triển nhanh giống như thực vật hay không.
Biểu hiện của Ngụy Lệ có chút vi diệu, một lát vẫn nói sự thật: "Ngày hôm qua lớp bên cạnh có một con bò xổng chuồng, chị chỉ đứng xem thôi thì bị bò húc gãy chân."
Triệu Ly Nông trầm mặc, sau đó an ủi: "... Học tỷ nên dưỡng thương cho tốt."
Sau khi phân gà được làm khô, Ngụy Lệ cầm hai cái bao đưa cho cô, có chút do dự nói: "Nếu như ba ngày sau em có thể đến đây giúp chị rửa sạch phân gà, thì chị sẽ không thu điểm mà đưa thêm cho em năm trăm điểm nữa."
Căn cứ thường xuyên tái chế phân nhưng đều phải được xử lý trước, máy móc đều có sẵn trong nhà kho và được sử dụng miễn phí.
Tuy nhiên hiện tại Ngụy Lệ đang bị gãy một chân, hoạt động bất tiện, thường thì ba ngày cô ấy đều xử lý dọn dẹp chuồng gà một lần, nhưng giờ cô ấy không thể làm một mình được.
"Được." Triệu Ly Nông lập tức đồng ý.
Không chỉ có phân dùng không tốn tiền, mà còn có thể trả công thêm điểm, cô hết sức vui vẻ.
Triệu Ly Nông mang theo phân gà trở lại khu ruộng của mình, cô muốn lấy phân gà ủ làm phân xanh nên đi tìm các học trưởng học tỷ xin một ít trấu, trộn các hỗn hợp lại với nhau rồi chất thành đống, việc tiếp theo chính là chờ đợi.
Chờ đến khi nội nhiệt độ trong đống ủ giảm xuống không còn tăng cao, không bốc mùi thối nữa thì coi như ủ phân xanh thành công.
Hà Nguyệt Sinh một ngày không đến cánh đồng, vì vậy khi hắn ta nhìn thấy một đống phân chất gần đó thì hiếu kỳ: "Sao không bón trực tiếp đi?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận