Hai người cùng đi xuống lầu, Triệu Ly Nông dùng quang não hỏi Đồng Đồng đang ở đâu.
Đồng Đồng: [Tôi vừa mới đến căn tin, đã chiếm được chỗ ngồi tốt, các cậu mau tới đi.]
Căn tin tấp nập người ra vào, có người đến số chiếm chỗ, thật không dễ để có được chỗ ngồi tốt.
Mới vừa vào căn tin số hai, Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay cái lên với Đồng Đồng: "Đều nhờ có có cậu!"
Đồng Đồng hé miệng nở nụ cười: "Các cậu nhanh đi lấy cơm đi, lát sẽ có nhiều người hơn."
Triệu Ly Nông cùng Hà Nguyệt Sinh đi tới trước cửa sổ lấy cơm quay trở lại, ba người ngồi chung một bàn vừa ăn vừa nói chuyện, bất quá người nói nhiều nhất vẫn là Hà Nguyệt Sinh, chuyện gì hắn ta cũng có thể nói được.
"Ngày hôm qua tôi đi mua dung dịch dưỡng hoa hồng, trên đường nhìn thấy một đám người đang đuổi theo một con heo." Đồng Đồng đột nhiên nhớ được một chuyện lý thú, không nhịn được mà chia sẻ: “Thật giống là heo từ phòng thí nghiệm bị xổng ra, mấy học trưởng học tỷ kia điên cuồng đuổi theo con heo kia, thậm chí ở phía sau còn có một học trưởng cưỡi lên con heo mà đuổi theo."
"Sau đó thì sao?" Hà Nguyệt Sinh mở to mắt, mặt đầy hưng phấn hỏi.
"Sau đó... Tôi ngồi xe buýt đi mất tiêu." Đồng Đồng cau mày, sau đó lại nghĩ thêm một việc: “Nhưng lúc xe buýt quẹo cua, hình như tôi nhìn thấy bọn họ bắt được heo rồi nhấc lên trên xe mô tô ba bánh."
"Nhất định những người đó là sinh viên chăn nuôi." Hà Nguyệt Sinh chắc chắc nói, sau đó thở dài một hơi: “Vẫn là sinh viên chăn nuôi tốt hơn, đều có đầy đủ các loại thiết bị máy móc, không cần mua, mọi việc đều có Chu viện trưởng lo."
Căn cứ nông học số chín tuy rằng dính hai chữ "Nông học", nhưng trong căn cứ lại không có cán bộ trồng trọt và công nghệ kỹ thuật hàng đầu. Phần lớn những cán bộ trồng trọt xuất sắc đều trăm phương ngàn kế tìm cách đến Căn cứ trung ương, bọn họ hy vọng được làm việc dưới trướng với nghiên cứu viên trước, một ngày nào đó cũng có thể được thăng cấp lên làm nghiên cứu viên.
Triệu Ly Nông mặt đen nhắc nhở hai người: "Ăn cơm đi."
"Ăn cơm ăn cơm!" Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, đưa một muỗng cơm đầy trong miệng, hàm hồ nói: “Nói không chừng sau này căn cứ chúng ta cũng sẽ có nghiên cứu viên nông học xuất sắc thì sao."
Trong khi ăn, ba người lại thay đổi chủ đề, nói đến kế hoạch ngày mai.
Hà Nguyệt Sinh: "Tôi muốn dẫn người đi mua sắm."
Hắn ta có rất nhiều thông tin, thông thường hay liên hệ giao dịch những thông tin như vậy để kiếm lợi nhuận, giống như môi giới.
Đồng Đồng ngẩng đầu: "Tôi ngày mai có tiết."
Triệu Ly Nông ăn gần xong, đặt đũa xuống: "Ngày mai tôi muốn đi đến khu phía đông một chuyến."
...
Sáng ngày hôm sau, Triệu Ly Nông lại đi một chuyến tới lều 4-52 khu phía đông, chuẩn bị thu thêm phân gà.
"Học tỷ?" Triệu Ly Nông đi vào đường cũ vẫn chưa thấy Ngụy Lệ, đang định gửi tin nhắn hỏi, phía sau truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, cô quay đầu lại nhìn chợt sửng sốt.
Lần này Ngụy Lệ không có chống nạng, cô ấy trực tiếp ngồi ở xe lăn, hai chân đều được bó bột.
Tầm mắt của Triệu Ly Nông rơi vào hai chân cô ấy: "Học tỷ, chị... không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Ngụy Lệ vẻ mặt tê dại: “Chỉ là ngày hôm qua bị heo đụng trúng thôi."
Triệu Ly Nông lập tức nhớ tới câu chuyện phiếm mà Đồng Đồng đã kể ở căn tin vào ngày hôm qua, bật thốt lên: "Đi xem bắt heo?"
Ngụy Lệ chậm rãi ngẩng đầu: "Không được sao?"
Triệu Ly Nông khụ một tiếng, cố gắng khống chế khóe miệng đang nhếch lên: "Được."
Bình khí xui xẻo quả thật đúng là danh bất hư truyền, người cũng như tên!
-------
Xen vào phiếu sách, Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Lệ: Mẹ kiếp!
P/s: câu chuyện Ngụy Lệ hai lần đứng xem chuyện vui bị đụng gãy chân bắt nguồn từ một bình luận trên mạng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận