"Tân sinh viên, nông học ban C." Ngụy Lệ cảm thấy không vui nằm xuống: “Cậu hai, cháu thật đói bụng!"
Đan Trần rất nhanh uống hết bát cháo, lại cầm lấy quả táo ở trên tủ đầu giường: "Tại sao cháu lại biết tân sinh viên lớp nông học?"
"Cô ấy muốn mua phân gà, đúng lúc cháu đang bị gãy chân." Ngụy Lệ trợn tròn mắt, chậm rì rì nói: “Sẵn tiện nhờ cô ấy giúp làm một chút việc."
Đan Trần nghiêng người sang, đối mặt với Ngụy Lệ: "Nghiêm Tĩnh Thủy học ở ban A nông học, cháu không có chuyện gì thì đi làm quen với cô ấy một chút."
"Con gái của Nghiêm Thắng Biến? !" Ngụy Lệ trong nháy mắt đến sức lực, con mắt tăng một hồi biến lượng, tràn ngập xem trò vui hứng thú: “Cô ta đến Căn cứ nông học số chín làm gì? Còn Nghiêm Lưu Thâm đâu, cậu ta thì sao?"
Ngụy Lệ trước không nói cho Triệu Ly Nông, Nghiêm Thắng Biến có một cặp song sinh trai gái.
"Cháu thật đúng là . . . không thấy loạn không vui à." Đan Trần không nói gì, đứa cháu gái này rất thích xem trò vui, người thì luôn bị xui xẻo, mười lần có đến chín lần do ham vui mà có tai nạn.
"Này, không phải cậu hai mới vừa bảo cháu đi làm quen với Nghiêm Tĩnh Thủy?" Ngụy Lệ cảm thấy rất oan.
"Nghiêm Thắng Biến người đó xưa nay không làm chuyện vô ích, con gái hắn đến Căn cứ nông học số chín chắc là có tính toán gì, cháu tiếp xúc với cô ấy nhiều một chút." Đan Trần nói: “Với khối kiến thức của Nghiêm Tĩnh Thủy, cô ấy có thể trực tiếp đến những căn cứ khác để làm cán bộ trồng trọt, cậu hoài nghi chuyện này cùng với thực vật dị biến có liên quan."
Ngụy Lệ nhìn trần nhà phòng bệnh, vô cùng chân thành hỏi dò: "Cậu hai, cậu cảm thấy cháu có thể tra ra được sao?"
Đan Trần nắm quả táo tay một trận, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình, sau đó đặt quả táo xuống, suy tư chốc lát, chân thành nói với Ngụy Lệ: "Xin lỗi, là cậu đánh giá cao cháu rồi."
. . .
Mấy ngày nay, cà chua trong ruộng lần lượt ra hoa.
Triệu Ly Nông đứng trên bờ ruộng, cúi đầu kiểm tra mặt sau mấy ngày khí trời, thời tiết ở Căn cứ nông học số chín hơi giống với khu vực Hoa Đông ở thế giới trước, tháng 5 cho đến hết tháng 6 có rất nhiều mưa.
Vừa đúng dịp cà chua bắt đầu kết quả. Cần phải đặc biệt chú ý ngập úng, nếu không cà chua rất dễ bệnh.
"Cà chua của tôi cũng ra hoa rồi!" Hà Nguyệt Sinh khom lưng kiểm tra cây cà chua, đột nhiên hét lên.
"Qua một thời gian ngắn, nó sẽ nở ra nhiều hơn." Triệu Ly Nông nhìn cây cà chua trong đồng: “Sau này sẽ có mưa rào, phải chú ý che mưa. Nếu không lúc đó phấn hoa trôi đi sẽ không thể thụ phấn, như vậy cũng không kết quả được."
"Thật sao?" Hà Nguyệt Sinh đứng dậy vò đầu: “Giáo sư nói vậy khi nào?"
Tay Triệu Ly Nông đang buông xuống bên người hơi động, mặt không biến sắc: "Ở tiết thứ hai của Khang giáo sư, trong phần bài giảng về sự phát triển của cà chua, phía dưới bức ảnh có phần chữ nhỏ, cậu không thấy à?"
Phía dưới bức ảnh quả thật có không ít chữ nhỏ, nhưng không có viết những thứ này.
Hà Nguyệt Sinh cố gắng nghĩ lại, thực sự không nhớ ra được liền từ bỏ: "Có thể lúc đó tôi đang tán gẫu với người khác."
Triệu Ly Nông bình tĩnh nói: "Lần sau đi học chăm chú nghe nhiều một chút."
Hai người ở trong ruộng một chút, sau đó bắt xe trở về nội thành.
Sau khi Triệu Ly Nông trở về phòng ngủ, kỳ lạ là chưa thấy Đồng Đồng trở về, theo lẽ thường giờ này cô ấy đã phải về tới rồi.
Một giờ sau, Triệu Ly Nông nhịn không được nhắn tin cho Đồng Đồng, hỏi vì sao cô ấy còn chưa trở về.
Đồng Đồng trả lời tin nhắn rất nhanh: [Tôi về ngay đây! ]
Triệu Ly Nông ngồi ở trên ghế, từ từ ngả người ra sau, người không sao là được. Ước chừng sau nửa giờ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Đồng Đồng rốt cục đã về tới.
Đầu cô ấy đầy mồ hôi, trong tay nắm dây hoa hồng đi tới.
Triệu Ly Nông theo bản năng đứng dậy: "Đây là. . ."
Đồng Đồng liếc mắt nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đem hoa đưa cho cô: "Đây là bông hoa nở đầu tiên trong tháng này, cho cậu."
Triệu Ly Nông đã thấy qua rất nhiều loại hoa, cũng từng trồng không ít hoa, cũng hái được rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nội tâm lại cảm thấy phức tạp như vậy.
—— Có lẽ bông hoa này rất quý giá.
Tầm mắt cô nhìn thấy mặt Đồng Đồng thấm đầy mồ hôi, đưa cho cô ấy một tờ giấy lau: "Cậu về như thế nào vậy?"
Quy định thứ ba của nông trường là không thể mang theo cây nông nghiệp mà ngồi xe buýt. Đồng Đồng nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, xấu hổ nói: "Tôi vốn là cho rằng hoa hồng đã cắt được mang lên xe, thế nhưng tài xế lại không cho."
"Vậy cậu đi bộ trở về?"
Đồng Đồng xua tay: "Tôi ngồi nhờ xe bạn cùng lớp, bất quá sau đó cô ấy có việc cần làm nên quay đầu trở lại, nên tôi đi bộ một chút."
Trời tháng năm cũng không nóng, đầu cô ấy chạy nhiều mồ hôi như vậy tất nhiên không phải đi một chút.
Nhưng Triệu Ly Nông không hỏi nữa, chỉ hỏi cô ấy: "Có thể đem nó vào nội thành sao?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận