Ngụy Lệ hiện giống như tấm giẻ lau bị trên mặt đất, tốc độ chạy trốn của Triệu Ly Nông cũng bị cô ấy làm chậm lại, ngay khi rể lá bạc hà gần đâm trúng Triệu Ly Nông, bỗng có người tay cầm chủy thủy xông đến, trực tiếp chém đứt một đoạn rể lá bạc hà.
Tuy nhiên, nó chỉ làm chậm lại tốc độ tấn công của rể lá bạc hà, không tới nửa phút, cái rể kia lại tiếp tục ngọ nguậy mọc dài ra, thậm chí còn dày và thô hơn.
"Ngẩn người làm gì? Chạy nhanh đi!"
Hà Nguyệt Sinh một bên điên cuồng chém rể lá bạc hà, một bên quay đầu hét vào mặt Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông định thần lại, tạm thời không nghĩ đến rể lá bạc hà tái sinh lại, muốn tiếp tục kéo Ngụy chạy trốn.
Thấy vậy, Hà Nguyệt Sinh xông tới kéo một cánh tay khác của Ngụy Lệ, dùng sức cùng với Triệu Ly Nông kéo cô ấy từ trên mặt đất đứng dậy.
Ba người cùng nhau chạy ra ngoài.
"Ầm! Ầm ầm!"
Trong căn tin liên tục vang lên tiếng súng, là thủ vệ đội đến rồi. Rể lá bạc hà đang truy đuổi đám người phía trước, cuối cùng cũng ngừng lại.
"Thủ vệ đội." Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn lại, thở hồng hộc dừng lại: “Không cần chạy."
Triệu Ly Nông nghe vậy, cũng dừng bước, xoay người nhìn về phía căn tin.
Lá bạc hà khổng lồ dựng đứng ở chính giữa, cao gần tới trần căn tin, nam sinh lúc đầu ngã trên đất, giờ khắc này lại cúi đầu đứng ở đó, lá bạc hà nổi trên từng tấc da thịt của anh ta, ngoại trừ hình dáng, hầu như không thể nhận ra đó là một con người, anh ta giống như chất dinh dưỡng hình người bị bọc trong lá bạc hà.
Mà rễ lá bạc hà đã nhanh lan rộng khắp căn tin đâm xuyên qua mấy người, máu của những người đó sớm đã bị hút hết.
"Ầm! Ầm —— "
Tiếng súng vẫn còn vang lên, thủ vệ đội đang bao vây bạc hà dị biến, súng nổ lên liên tục, cho đến khi bạc hà khổng lồ bắt đầu khô héo.
Trong căn tin hỗn loạn dị thường, bàn ăn lật ngã xuống đất, cơm nước rải rác khắp sàn, máu tươi đầy đất, mùi tanh của máu và mùi thức ăn trộn lẫn, kinh tởm làm người khác buồn nôn.
Không biết từ hướng nào, mơ hồ truyền đến âm thanh khóc nức nở, không biết bị khiếp sợ, hay là do tâm tình bộc phát sau đại nạn không chết.
Hà Nguyệt Sinh đem theo chủy thủ, quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Nông, có lẽ nguy hiểm đã qua, hắn ta thả lỏng nói: "Cậu so với lần trước lớn gan hơn nhiều, còn biết chạy trốn."
Triệu Ly Nông đương nhiên sẽ không nói mình lúc đó nghĩ là đang nằm mơ, cô nói sang chuyện khác: "Sao cậu cũng ở căn tin số một?"
"Tìm người làm ăn buôn bán nhỏ." Hà Nguyệt Sinh thở dài: “Đũng là xui xẻo, ở căn tin số một vậy mà gặp phải thực vật dị biến."
"Tất cả mọi người rời đi ngay, chúng tôi muốn thu dọn hiện trường." Thủ vệ đội cùng mấy vị giáo sư bắt đầu đuổi mọi người ra khỏi căn tin.
Hà Nguyệt Sinh cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay mình, cả người run lên, đem chủy thủ ném xuống đất "loảng xoảng": "Ly Nông, tôi còn có việc, cậu đi trước đi."
"Ừ." Triệu Ly Nông gật đầu, nhìn Hà Nguyệt Sinh đi về phía một nam sinh, chắc là đối tượng bàn chuyện buôn bán nhỏ với hắn ta.
Đây là lần thứ hai gặp phải người chết, Triệu Ly Nông cho rằng mình có thể khống chế được, nhưng khi đi từ căn tin ra, cô phát hiện lòng bàn chân mình như bị dính keo, nhấc chân lên nhìn, thấy lòng bàn chân đã giẫm phải cơm trắng nhuốm máu tươi, đều dính vào đế giày cô.
Triệu Ly Nông nắm chặt hai tay, cuối cùng vẫn là không nhịn được, chạy đến một bên, chống vào tường ói hết ra ngoài
"Em không sao chứ?" Ngụy Lệ vội vã đuổi theo, cô ấy định lấy khăn tay từ túi áo ra đưa cho Triệu Ly Nông, kết quả đột nhiên phát hiện hai cánh tay mình không thể động đậy.
"! ! !"
Ngụy Lệ cúi đầu nhìn hai tay của mình, khẩn trương gọi Triệu Ly Nông: "Học muội, tay chị không cử động được!”
Triệu Ly Nông đứng dậy quay đầu, nhanh chóng bình tĩnh lại, xem xét hai tay buông thõng của cô ấy, xác nhận không có ngoại thương, nói: "Có thể khi nãy kéo hơi quá sức, em sẽ đưa chị đi bệnh viện kiểm tra."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận