"Mọi người phải xem cho kỹ!" Khang An Như vẫn đang im lặng thì quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn đám sinh viên bên dưới: “Đây chính là bài học xương máu, thân là sinh viên nông học, nhất định phải thường xuyên cảnh giác đề phòng tất cả các loài thực vật, mặc dù chỉ là một chiếc lá ngâm ở trong một cái tách"
"Nếu như coi nhẹ, cuối cùng mất đi chỉ có thể là tính mạng của chính mình."
Trong video giám sát, cái chết của nam sinh vô cùng khó coi, chỉ có Ngụy Lệ và Triệu Ly Nông ở gần anh ta nhất phản ứng nhanh nhất, còn trong lúc mấu chốt lật tung bàn ăn để ngăn cản, tranh thủ được cơ hội mà chạy trốn, mà những người xung quanh hai người không kịp phải ứng thì phải chịu chết.
Mãi cho đến thủ vệ đội xông vào bắn chết lá bạc hà dị biến, đoạn video giám sát lúc này mới trình chiếu xong.
Khi màn hình tối đi, toàn bộ sinh viên trong phòng rốt cuộc mới thở phào một hơi, từ từ thư giãn.
"Lần này, đã có sinh viên phản ứng rất nhanh nên có thể tự cứu mình một mạng." Khang An Như đứng trên bục giảng một lần nữa, cô ấy không nhìn đến Triệu Ly Nông, nhưng bên dưới có không ít sinh viên lén lút liếc nhìn Triệu Ly Nông.
Trong video giám sát, Triệu Ly Nông quả thực phản ứng rất nhanh, ngay khi tách trà thủy tinh trong tay nam sinh nổ tung thì cô đã đứng dậy, lúc lá bạc hà xuyên qua hộp sọ của anh ta thì Triệu Ly Nông đã nắm lấy tay Ngụy Lệ ở đối diện kéo cô ấy qua.
Mà Ngụy Lệ ngồi cùng bàn đang quay đầu còn chưa kịp quay đầu lại.
Chỉ trong vài giây, cô đã kéo Ngụy Lệ chạy đi, đồng thời lật đổ bàn ăn.
"Trong các em, người có thể trở thành cán bộ trồng trọt hầu như không có." Khang An Như tàn nhẫn nhận xét tất cả các sinh viên bên dưới, nhưng lại không có ai phản bác: “Căn cứ nông học số chín không phải nơi từ thiện, từ khi các em đến nơi này báo danh nhập học, thì phải biết rõ nơi này là nơi nào."
"Không có tiền, không mua nổi hạt giống, không được thủ vệ đội bảo vệ, nói cho cùng khi các em đến nơi này, cũng chỉ là một loại thí nghiệm khác của Căn cứ trung ương."
"Từ Căn cứ trung ương đến Căn cứ nông học số chín, các em. . . bất quá cũng từ địa ngục này đi tới địa ngục khác." Khang An Như gằn từng chữ một: “Giả sử nếu may mắn, có thể bình an vượt qua bốn năm, cũng có người trở thành thợ trồng trọt, chí ít trong tương lai sẽ đủ ăn. Còn vận may không tốt. . . sẽ ở lại trong căn cứ này thậm chí cơ thể còn không được toàn thây."
Bên trong phòng học yên lặng như tờ.
Có rất nhiều người trong ban C hầu như cùng đường mạt lộ mới đến Căn cứ nông học số chín báo danh.
Khoảng thời gian này bọn họ quá an nhàn, không cần phải lo lắng một ngày ba bữa, cũng không gặp phải thực vật dị biến, rất nhiều người đều sắp quên bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nào.
"Cho dù có tiền có thể thuê được thủ vệ giả bảo vệ, cũng không có thể bảo đảm hoàn toàn không xảy ra chuyện, thực vật dị biến rất khó lòng phòng bị." Khang An Như đem lời nói đến mức rất khó nghe, sau đó mới lại nói: “Chỉ có các em phải tự mình cảnh giác trong mọi thời điểm mới có thể cứu mạng của mình. Kế tiếp sẽ có mấy đoạn trong video, các em nên nhìn kỹ, quan sát thực vật dị biến biến hóa, tương lai vạn nhất nếu gặp phải, cũng có thể kịp thời phản ứng mà tránh được."
Video lại tiếp tục được trình chiếu, không có đoạn nào mà không có máu tanh, mỗi đoạn đều là một hình ảnh ghê tợn.
Bên trong phòng học không ngừng có âm thanh nôn mửa, đến khi tan học thì Triệu Ly Nông mới hồi thần, trong đôi mắt còn phảng phất video đầy màu máu.
Khang An Như hiếm thấy không lập tức rời khỏi phòng học, cô ấy chỉ vào Triệu Ly Nông: "Em đi theo cô."
Hà Nguyệt Sinh bên cạnh có chút lo lắng nhìn Triệu Ly Nông: "Tôi ở đây chờ cậu."
"Không cần, cậu cứ về trước đi." Triệu Ly Nông kéo ghế đứng lên: “Nhân tiện cậu nói với Đồng Đồng một tiếng."
"Được."
. . .
Khang An Như gọi Triệu Ly Nông, dẫn cô vào một thang máy riêng, suốt chặng đường vẫn không mở miệng nói chuyện.
Triệu Ly Nông nhìn lên dãy số từ từ nhảy lên cao, cũng không chủ động hỏi chuyện.
Thang máy vừa mở, hai người đi ra ngoài, vừa lúc thang máy đối diện cũng mở ra, Ngụy Lệ cùng với một giáo sư khác từ từ bên trong đi ra.
"Học muội!" Hai tay Ngụy Lệ đều bị bó lại thành hai tam giác cân treo lên cổ, trông hết sức kỳ quái, nhưng cô ấy hiển nhiên không cảm thấy như vậy, còn nháy mắt với Triệu Ly Nông.
"Câm miệng!" Giáo sư đứng phía trước Ngụy Lệ quay đầu lại cảnh cáo cô ấy.
"Vâng." Ngụy Lệ lập tức nghe lời.
Triệu Ly Nông gật đầu với Ngụy Lệ, xem như là đã chào hỏi, trong lòng hiểu rõ mấy phần: có lẽ tìm các cô đến để tra rõ tình hình.
Tuy nhiên, trình tự tra rõ tình hình so với suy nghĩ của Triệu Ly Nông nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hai người bị dẫn vào hai phòng riêng biệt, Triệu Ly Nông đi vào một gian phòng có tường lát gạch đen, bên trong chỉ có một tấm bàn thép dài và ba cái ghế, trên mặt bàn có đặt một cốc nước, trên bốn góc tường đều có camera, còn có thêm một camera ở cạnh bàn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận