"Vay tiền?" Ngụy Lệ ngạc nhiên, sau đó lập tức đồng ý: “Đương nhiên có thể, em mượn bao nhiêu?"
Triệu Ly Nông trước khi đến đây đã có xem qua giá cả đáp án của nghiên cứu viên trên trang web, thấp nhất 10 vạn điểm, cao nhất là 100 vạn.
Giá cả đại khái là dựa theo mức độ nổi tiếng của nghiên cứu viên, một câu đáp án trị giá trăm vạn điểm là của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến.
Tuy nhiên, đối với những đáp án hơn 50 vạn điểm thì người bình thường có điểm cũng vô dụng, phải cần có thân phận của cán bộ trồng trọt thì mới có thể đổi điểm để xem.
"30 vạn điểm." Triệu Ly Nông nói ra một con số.
Con số này mặc dù ở trong mắt Ngụy Lệ cũng không phải là con số nhỏ, nhưng cô ấy gom góp lại cũng có thể có đủ.
"Em chờ chút đã." Ngụy Lệ chuyển 20 vạn điểm sang cho Triệu Ly Nông, sau đó mở quang não ra gửi tin nhắn cho ai đó, mấy phút sau thì tiếp tục gửi 10 vạn điểm cho cô: “Được rồi, điểm này em làm gì cũng được này!"
Mạng của Ngụy Lệ cô đây cũng không phải chỉ đáng giá 30 vạn điểm.
"Cảm ơn." Triệu Ly Nông nghiêm túc nói.
"Không cần." Trong mắt Ngụy Lệ lộ ra chút hiếu kỳ: “Nhưng mà, em mượn nhiều điểm như thế để làm gì?"
Hai người chỉ mới quen biết được trong thời gian ngắn, tuy rằng Triệu Ly Nông sẽ vì mấy trăm điểm mà thay cô làm việc ở chuồng gà, nhưng Ngụy Lệ luôn cảm thấy cô sẽ không coi trọng đến điểm cho lắm.
Lúc trước đến căn tin số một, Ngụy Lệ phát hiện Triệu Ly Nông không chọn món ăn, cũng không phải vì câu nệ, mà đơn thuần là không thèm để ý.
Cô vẫn tạo cho Ngụy Lệ một loại cảm giác vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.
"Cần dùng gấp." Triệu Ly Nông nói không rõ ràng.
Ngụy Lệ "À" một tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy khi nào không đủ, em cũng có thể tới tìm chị nữa."
. . .
Triệu Ly Nông yên lặng bước ra khỏi nội quyển, một mình trở lại phòng ngủ, bỏ ra 10 vạn điểm vào xem đáp án của một vị nghiên cứu viên, lại bỏ thêm 10 vạn điểm xem đáp án của cán bộ trồng trọt.
Sau khi thanh toán 10 vạn điểm, cô có thể thấy được tất cả đáp án của cán bộ trồng trọt.
Cô nhìn đáp án của nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt thấy khác nhau rất nhiều, thể như cán bộ trồng trọt hầu như không thể phân biệt được rõ ràng bệnh khô héo đầu lá và bệnh khô héo, chỉ dựa vào kinh nghiệm xử lý, trong khi nghiên cứu viên thì có kiến thức hệ thống hơn, từ phòng bệnh đến xử lý, mỗi vấn đề đều rất tiêu chuẩn.
Nhưng những đáp án này chỉ có thể được xem một lần, sau khi thoát ra thì không thể vào lại, cũng không có cách nào chụp lại màn hình.
Cũng may Triệu Ly Nông không cần nhìn thêm lần nữa, cô mở tài liệu ra, viết lại các triệu chứng của bệnh khô héo đầu lá, tần suất phát sinh bệnh cùng với cách kiểm soát dịch bệnh.
Cuối cùng sau đó tổng kết: "Bệnh khô héo đầu lá khác với bệnh khô héo với bệnh héo rũ chết vàng, bệnh khô héo đầu lá khác với các loại bệnh khác ở chỗ khi ép vào thân cây sẽ chảy ra dịch vi khuẩn màu trắng đục."
Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, sau đó thêm một câu tô đậm ở cuối: [Đặc điểm này là nhờ vào xem đáp án của nghiên cứu viên mà có được.]
Sau đó gửi tài liệu vào trong nhóm chat của lớp nông học ban C.
Lúc này đã năm giờ chiều, đại bộ phận sinh viên nông học đang từ nông trường bắt xe buýt trở về nội thành.
Tên tài liệu của Triệu Ly Nông quá mức đơn giản, đặt là “Nghiên cứu về các chứng bệnh cây cà chua trong những năm gần đây”.
Khi tài liệu này gửi cho lớp nông học ban C, mới đầu không có ai chú ý, chỉ có hai người vào download.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận