Là nghiên cứu viên xuất sắc nhất của Viện nghiên cứu nông học trung ương, Nghiêm Thắng Biến đều sẽ được dị sát đội bảo vệ.
Trên thực tế, mỗi khi Nghiêm Thắng Biến ra ngoài, đều sẽ phải chịu sự bảo vệ của dị sát đội.
Trong số các nhánh dị sát đội này, dị sát đội số 0 do Diệp Trường Minh lãnh đạo là đội mạnh nhất.
"Hai năm qua, thực vật dị biến cấp A đã có những biến động dị thường." Nghiêm Thắng Biến ngồi xuống nói: “Căn cứ cần phải tìm được loại thuốc kháng mạnh hơn thì mới ngăn cản được chúng."
Là một nghiên cứu viên hàng đầu về thực vật dị biến, ông ấy rất hiểu rõ về động thái của chúng, vì thế lần này ông ấy mới đến Tự thành một lần nữa để thu thập lại những thực vật dị biến đặc biệt và vô hại đó, đồng thời muốn điều tra xem có phải là tất cả thực vật dị biến xuất hiện đều trong những điều kiện giống nhau hay không.
"Ngụy Lệ?" Nghiêm Thắng Biến nhìn thấy Ngụy Lệ rúc trong một góc, ôn hòa cười thay đổi đề tài: “Mẹ cháu nói cháu muốn đến Tự thành nhìn xem."
Ngụy Lệ: ". . . Dạ."
Không, cô ấy là bị mẹ mình bắt ép phải đi.
Lời này là mười năm trước Ngụy Lệ chỉ thuận miệng nói ra, bản thân cô ấy đã sớm quên từ lâu.
Kết quả khi mẹ cô ấy nghe nói anh họ lần này sẽ đi Tự thành, rồi khơi lại chuyện cũ, trực tiếp đẩy cô ấy đến đó.
Nguyên văn là: "Cả ngày chỉ nhà ở xem mấy cái chuồng gà dột nát của con, thay vì vậy nên đi thực địa xem thử xem thức ăn do gà của con ăn được làm bằng gì đi."
Nghe có vẻ hay, nhưng trên thực tế là muốn cô cải thiện sơ yếu lý lịch của mình.
Trong lòng Ngụy Lệ thở dài, cải thì cải thôi, cô ấy còn muốn xây chuồng gà xây càng ngày càng lớn hơn, để sau này mỗi người đều được ăn thịt gà, biết đến vẻ đẹp của con gà.
Nghiêm Thắng Biến mỉm cười hỏi: "Tĩnh Thủy cũng ở Căn cứ nông học số chín, các cháu đã từng gặp nhau chưa?"
Tính tình ông ấy luôn ôn hòa, tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhìn dáng dấp chỉ như mới ngoài ba mươi, nói chuyện lại như xuân phong phất liễu, rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm với ông ấy.
Ngụy Lệ cũng không ngoại lệ, nhưng khi cô ấy nhớ tới cái tên mà mình đã kéo vào trong danh sách đen, liền hàm hồ đáp: "Có gặp qua vài lần."
"Tính cách Tĩnh Thủy kiêu ngạo và khó hòa đồng." Nghiêm Thắng Biến khi đề cập đến đứa con gái cảm thấy có chút đau đầu, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười dịu dàng: “Nó có nói cháu có một người bạn rất khá."
Ngụy Lệ trong đầu lập tức hiện ra một người: "Học muội sao? Dưa hấu em ấy trồng thật sự rất ngọt."
Diệp Trường Minh ngồi ở đối diện ngước mắt lên, đây là lần thứ hai trong ngày hắn nghe thấy từ “Học muội” từ trong miệng của Ngụy Lệ.
"Chờ đến khi khai giảng, còn muốn làm phiền cháu dắt Tĩnh Thủy đi chơi cùng, con bé luôn quá mức căng thẳng." Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía Ngụy Lệ, vẻ mặt chân thành.
Ngụy Lệ có chút choáng váng, đây chính là Nghiêm Thắng Biến đấy!
Ngay lập tức, cô ấy nhanh miệng đồng ý mà quên mất mình đã kéo Nghiêm Tĩnh Thủy vào danh sách đen.
Ở đối diện, Diệp Trường Minh liếc mắt xuống quang não đang ở bên tay trái, có một tin nhắn đến.
Màn hình ánh sáng của hắn được đặt ở chế độ việc riêng tư, những người khác sẽ không thấy rõ nội dung.
Diệp Trường Minh bật quang não lên, tin nhắn hiện lên rõ ràng là thông tin liên quan về Triệu Ly Nông, khuôn mặt trong ảnh trùng khớp, nhưng cái tên không phải là Nghiêm Tĩnh Thủy.
Tư liệu không dài, một vài trang liền có thể đọc hết.
Ánh mắt của Diệp Trường Minh dừng lại thật lâu ở cột cuối cùng, có liên quan đến việc Triệu Ly Nông đến Căn cứ nông học số chín, hắn buông hai ngón tay xuống gõ gõ ở trên đùi.
Họ Triệu sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận