Côn Nhạc dựa vào cửa chắn bùn xe, giơ tay kéo khăn che mặt màu đen xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo cao su nhét vào trong miệng nhai, rồi lại kéo khăn che mặt lên.
"Quá yên tĩnh đi, tôi không quen." Chi Minh Nguyệt từ đầu đến cuối hai tay vẫn ôm súng trường không chịu thả lỏng: “Thực vật dị biến cao cấp ở chỗ này không công kích vào con người, nhưng dù sao cũng nên có thực vật dị biến cấp B trở xuống sẽ công kích con người chứ nhỉ."
Côn Nhạc nhai kẹo cao su, quay đầu nhìn khẩu súng trong tay của Chi Minh Nguyệt: "Tôi thấy cậu là ngứa tay rồi đấy."
"Sắp đến rồi." Điền Tề Tiếu ngồi ở chính giữa đột nhiên lên tiếng.
Hai người hai bên trái phải lập tức ngừng nói chuyện, cầm súng lên đề phòng. . . .
Trước khi dị biến, long trảo hòe từng là một loại cây xanh được trồng trong một công viên để tạo vẻ mỹ quan, sau khi dị biến thì chiếm cứ toàn bộ công viên, bởi vì thân cây quá cao, cành lá quá rậm rạp, tất cả các thực vật cây cối thấp hơn nó đều bị thiếu mất ánh sáng, dần dần chết đi.
"Dị biến vào mười năm đầu quá hỗn loạn, rất nhiều tư liệu không thể tra được." Nghiêm Thắng Biến sau khi xuống xe, ông nhìn xung quanh công viên đều là cỏ dại và cây cối: “Nhưng căn cứ vào tất cả tài liệu ở hiện tại, vào ba mươi năm trước thì công viên này chỉ còn lại cây long trảo hòe dị biến cấp A, tôi đoán nó là loại thực vật đã đột biến ít nhất được mười năm."
Thời gian dị biến càng lâu, thực vật càng mạnh, thường sẽ chiếm diện tích rất lớn, không ngừng mở rộng, nhưng cây long trảo hòe dị biến cấp A này không có bao nhiêu biến hóa.
Tự thành vốn là một nơi đặc biệt, do đó một chút khác biệt của cây long trảo hòe dị biến cấp A ở trong mắt của căn cứ trung ương là không đáng kể.
Đoàn người dọc theo con đường cũ trong công viên đi đến khu vực cắm rễ trước đây của gốc cây long trảo hòe.
Diệp Trường Minh giơ tay kéo khăn che mặt lên, chỉ lộ ra một đôi mắt màu đen, chuyển động tay phải, ra hiệu đội ngũ chia ra kiểm tra xung quanh.
Bên trong công viên đâu đâu cũng có cỏ dại, tiếng đế giày đạp lên chúng phát ra âm thanh sột soạt, ngoài ra còn có tiếng kêu của côn trùng khắp xung quanh.
"Đội trưởng, nó ở ngay phía trước." Điền Tề Tiếu điều khiển máy bay không người lái lơ lửng trên một cái hố rất to, ngẩng đầu nói với Diệp Trường Minh.
Diệp Trường Minh giơ tay lên, hai người đằng trước lập tức tiến lên trước dò đường, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới dẫn Nghiêm Thắng Biến và Ngụy Lệ cùng đi về phía trước.
"Cái này. . ." Ngụy Lệ vừa ló đầu nhìn, không khỏi cảm thán: “Cái hố to quá!"
Một cái hố to lớn nằm ở vị trí vốn là nơi cây long trảo hòe dị biến cấp A cắm rễ, nó đã bị biến mất vào hư không, xung quanh cũng không có một gốc cây ngọn cỏ nào khác, giống như đã có thứ gì đó đã ngăn cản thực vật lại gần.
Nghiêm Thắng Biến đứng bên cạnh Điền Tề Tiếu, bảo anh ta điều khiển máy không người lái bay xung quanh một lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện được tung tích của cây long trảo hòe cấp A, thậm chí ngay cả một cành khô cũng không có.
Ông ta không cho rằng một gốc đại thụ dị biến to lớn như thế đột nhiên lại biến mất không chút tăm hơi, nhất định đã tồn tại một loại dấu hiệu gì đó.
Nghiêm Thắng Biến nhấc chân đi về phía cái hố, còn chưa đi được bao nhiêu bước thì đột nhiên bị Diệp Trường Minh kéo lại. "Nghiêm tổ trưởng."
Diệp Trường Minh nhắc nhở đối phương: “Để tôi đi trước."
Nhiệm vụ lần này của dị sát đội số 0 là bảo đảm Nghiêm Thắng Biến không xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Nghiêm Thắng Biến nhíu mày, sau đó từ trong túi đeo lưng lấy ra một cái ống nghiệm đưa cho hắn: "Tôi muốn lấy một ống mẫu đất về đo lường."
Dưới đáy giày màu đen có dính rất nhiều bùn đất khô vàng, Diệp Trường Minh đi tới mép hố, chiếc máy bay không người lái ở phía trên hắn nhanh chóng hạ xuống, bật đèn chiếu sáng, lướt qua người hắn bay vào trong hố to.
Diệp Trường Minh ngồi xổm xuống, từ bên cạnh cái hố to lấy một nắm đất màu vàng cho vào trong ống nghiệm.
"Đội trưởng!" Điền Tề Tiếu đứng ở phía sau đột nhiên hô to: “Phía dưới có. . ."
Điền Tề Tiếu còn chưa nói xong, Diệp Trường Minh đã phát hiện ra điều kỳ lạ, chiếc máy bay không người lái ở phía dưới cái hố to dường như đã va phải thứ gì đó và phát ra tiếng "Răng rắc", hắn nắm chặt ống nghiệm trong tay, nhanh chóng đứng dậy.
Tuy nhiên, thứ bên dưới miệng hố đã nhô ra bên ngoài.
"coong —— "
Mọi người còn chưa thấy rõ, chỉ thấy ánh sáng trắng nhấp nháy.
Diệp Trường Minh rút đường đao ra, chém cắt ngang, lưỡi đao lạnh lẽo quả quyết tàn nhẫn chém đôi vật thể không ngừng bay ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận