Sau hai mươi phút.
"Ầm!"
Có một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra trong cái hố to, tổ mối cứ thế bị tiêu diệt
Diệp Trường Minh lau sạch thân đao, tra lại vào vỏ ở phía sau lưng, nói với các đội viên: "Đi thôi."
. . .
Nghiêm Thắng Biến và Ngụy Lệ đã ngồi vào trong xe, Chi Minh Nguyệt và Côn Nhạc ở hai bên thân xe, chỉ cần có chút gió bay cỏ lay sẽ đưa bọn họ rời khỏi, mà Điền Tề Tiếu thì ngồi ở phía sau xe bán tải, lơ lửng trước sau bên người anh ta là hai chiếc máy bay không người lái, ném thuốc nổ bằng chiếc máy bay không người lái trong hang động khi nãy là do anh ta điều khiển.
Khi quân đội tiếp viện bên kia đã đến, Diệp Trường Minh và đội của hắn cũng quay trở lại.
Nghiêm Thắng Biến thấy đoàn người không sao thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là tôi đánh giá thấp dị sát đội."
"Nghiêm tổ trưởng, tôi có chụp được vài tấm ảnh." Diệp Trường Minh đem tấm ảnh và video ghi được đều gửi sang cho Nghiêm Thắng Biến.
Ngụy Lệ lặng lẽ thò đầu qua nhìn, cố gắng nhìn thử một chút, kết quả liếc mắt qua một cái nhìn thấy xác một con mối chúa bị cắt làm đôi: "!"
Cô ấy lập tức hít vào một hơi thật sâu, an phận rút đầu về, cũng không dám lên tiếng nữa. Hay là nói cô sợ nhất chính là người anh họ này đây, quá tàn nhẫn! Đây là chuyện mà con người có thể làm ra được ư?
Nghiêm Thắng Biến xem xong từng thứ một, sau đó cau mày: "Là bọn mối ăn cây long trảo hòe dị biến cấp A sao?"
Thực vật dị biến cao cấp có năng lực phục hồi mạnh mẽ tới mức ngay cả lửa cũng không thể thiêu rụi, cho nên chúng mới có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho căn cứ trung ương, mà hiện tại một gốc cây long trảo hòe dị biến cấp A lại bị mối ăn sạch.
"Hay là tốc độ gặm nhấm của mối dị biến nhanh hơn long trảo hòe." Ngụy Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Một ổ mối to như vậy mà!"
"Cũng không phải không có khả năng." Nghiêm Thắng Biến trầm tư chốc lát, giương mắt nói với Diệp Trường Minh: “Tôi lập tức xin lệnh phía trên đi quan sát Tự thành."
Nếu như mối có thể đối phó với thực vật dị biến cấp A, có thể là một cơ hội đột phá.
Đoàn người rời khỏi Tự thành.
Không ai phát hiện ở dưới đáy hố to bị sụp đổ, có một hạt giống màu đen phá bụng mối chúa chui ra, chồi non xanh tươi mọc ra từ những cành khô của long trảo hòe, dính đầy chất nhầy màu vàng trắng, nhanh chóng lớn lên.
. . .
"50 ngàn điểm cuối cùng cũng đã về tay." Hà Nguyệt Sinh dựa người vào lưng ghế trên đoàn tàu thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Thật không phải là cuộc sống của con người."
Triệu Ly Nông nghiêng đầu nhìn hắn ta, hỏi một câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi: "Sao cậu lại muốn đến Căn cứ số năm?"
Hà Nguyệt Sinh dựa vào tin tức để kiếm tiền, đầu cơ một số thứ nhỏ nhặt, vì vậy cũng không nghèo đến mức phải đăng ký làm công nhân ở Căn cứ số năm.
"Còn không phải là vì có người quen ở Căn cứ số năm sao." Hà Nguyệt Sinh tay cầm một chai nước đá kề vào cổ của hắn ta, ngửa đầu nói: “Trong tay tôi có một số thứ, tôi muốn bán cho bọn họ."
Triệu Ly Nông hỏi: "Có tìm được người không?"
"Tìm được rồi, ngày hôm trước đã xong."
Hà Nguyệt Sinh lấy ra một túi giấy, nháy mắt nói với Triệu Ly Nông: “Tôi còn mang theo một ít đồ tốt, nghe nói hầm canh rất bổ dưỡng."
Triệu Ly Nông nhận lấy, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là đông trung hạ thảo thái nhỏ. Nhưng bị mỏng và nát, vừa nhìn là biết hàng đào thải, bất quá ở thế giới này, đại khái cũng coi như là hàng tốt.
Triệu Ly Nông gói kỹ lại và trả cho hắn ta: "Rất tốt."
Sau một tuần đi thu hoạch, ngoại trừ ngày đầu tiên gặp phải hệ thực vật dị biến, sau đó cũng có gặp qua thực vật dị biến nhưng đều bị thủ vệ đội nhanh chóng xử lý, cũng không có thương vong lớn.
Chỉ có điều lúc nào cũng có áp lực sinh tử giày vò, tựa hồ giống như thanh kiếm của Damocles* treo lơ lửng ở trên đầu mọi người, khiến người ta không thở nổi.
*thanh kiếm của Damocles: có nguồn gốc từ câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa có tên “Những cuộc thảo luận của người Tusculan”
Cô gái nhỏ cùng phòng kể từ ngày đó đã bắt đầu tránh mặt Triệu Ly Nông, như thể không muốn nhìn thấy cô.
Triệu Ly Nông cứu cô ta, quay đi đối phương lại hại chết một người. Bất ngờ, nhưng không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào.
Thế giới này đầy rẫy những chuyện tương tự như vậy, chỉ cần thực vật dị biến chưa biến mất, vĩnh viễn vẫn có những chuyện như vậy phát sinh.
. . .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận