“Cái này… hình như là lỗ chó.” Đồng Đồng cúi người nghiêm túc nhìn.
“Không phải hình như, chính là nó.” Hạ Nguyệt Sinh khoanh tay: “Dù sao tôi cũng không chui lỗ chó.”
Cuối cùng, với lời hứa bảo đảm không tiết lộ tin tức của Ngụy Lệ, một nhóm bốn người vẫn chui vào.
Bên trong bức tường đúng là có thảo nguyên, mà cách bức tường xa xa, có một đàn dê trắng đang ung dung gặm cỏ, gió vừa thổi qua, cỏ xanh liền đung đưa, bức tranh hài hòa và yên bình.
Triệu Ly Nông sững người tại chỗ, nhìn từ khoảng cách xa như vậy, trong giây lát cô còn tưởng mình vẫn ở thế giới ban đầu.
"Thỉnh thoảng Chu viện trưởng sẽ cho thủ vệ đội đi vào tuần tra, nhưng gần đây khi Chu viện trưởng đi vắng, thủ vệ đội cũng ít đến hơn." Ngụy Lệ giẫm lên bãi cỏ hơi úa vàng, đắc ý nói: "Lúc đầu vẫn là chị đuổi theo con gà mái xổng ra ngoài, sau đó mới phát hiện được cách thức đi vào đây."
Đôi mắt của Triệu Ly Nông rũ xuống, Chu viện trưởng vẫn chưa quay lại.
“Đi thôi, để chị nói cho mấy đứa biết, phía sau sườn đồi kia, có một con suối nhỏ.” Ngụy Lệ kinh nghiệm phong phú nói: “Chị còn ở đó nướng gà ăn nữa.”
Ba người: “…”
Không ngoài ý muốn, con gà đó chạy vào đây nên đã bị Ngụy Lệ nướng lên và ăn.
Ngụy Lệ không cảm thấy có vấn đề gì, bĩu môi nói: “Sớm biết trước khi vào đây, chị nên vào chuồng gà lấy hai con gà rồi mới vào.”
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi về phía sườn đồi, có vài con dê đang đứng yên gặm cỏ, lặng lẽ quan sát những người khách xa lạ.
“Nhìn kìa, phía dưới có một dòng suối!” Ngụy Lệ vội vàng lao xuống, dòng suối uốn khúc, chảy thẳng đến bức tường phía xa.
Triệu Ly Nông đi theo, khom người vươn tay vớt lấy làn nước trong suốt trong lòng bàn tay, sau đó mở bàn tay ra, để dòng nước lạnh lẽo từ giữa kẽ ngón tay chậm rãi chảy xuống.
Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh cũng học theo cách của cô, ngồi xổm xuống nước chơi đùa.
Rốt cuộc, vẫn là những người trẻ tuổi ở độ tuổi hai mươi, mặc dù ở trong thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thực vật dị biến, thỉnh thoảng cũng sẽ bị say mê với cảnh sắc do thiên nhiên mang lại.
“Ly Nông, dưới suối có cỏ.” Đồng Đồng chỉ vào ngọn cỏ đung đưa trong suối.
“Là rong đó.” Triệu Ly Nông đứng dậy nói.
Hà Nguyệt Sinh nhìn con dê trắng đang đứng uống nước cách đó không xa, nuốt nước bọt: “Nghe nói thịt dê ăn rất ngon.”
“Cơm thịt dê tay cầm rất ngon.” Ngụy Lệ ở bên cạnh nhất thời hăng say, sau đó lại uể oải: “Chỉ có ở căn tin số một mới có.”
Trong quãng thời gian rất dài, cô ấy vẫn chưa đến căn tin số một.
“Lần sau chị mời mọi người đi căn tin số một ăn cơm.” Ngụy Lệ nhìn Triệu Ly Nông và Hạ Nguyệt Sinh, thầm nghĩ cô muốn đi đến căn tin số một ăn cơm, dẫn theo bọn họ xin một chút vận khí may mắn.
“Suỵt—”
Triệu Ly Nông đột nhiên bảo bọn họ im lặng, Đồng Đồng và Ngụy Lệ vẫn ngồi xổm bên suối, ngơ ngác nhìn cô, cũng không nói nữa.
Hà Nguyệt Sinh nhìn theo ánh mắt của Triệu Ly Nông và thấy rằng cô đang nhìn một con dê đang uống nước ở thượng nguồn.
Trên thảo nguyên nhỏ đột nhiên không có tiếng người, thỉnh thoảng chỉ có tiếng dê kêu và tiếng suối róc rách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận