Cả hai liều mạng chạy lên sườn dốc.
Lúc này tấm lưới lông dê đã gần như che kín đường đi của bọn họ, thậm chí còn có một số con dê trắng khác bị lông của con dê trắng dị biến này cuốn theo.
“Nó đang ăn đồng loại của nó!” Ngụy Lệ nửa ôm nửa tha Đồng Đồng đi.
Hà Nguyệt Sinh quay lại ngồi xổm xuống, dùng chủy thủ cắt lông dê dưới chân Đồng Đồng.
Triệu Ly Nông người đầy bùn đất trộn với vụn cỏ vàng khô héo, cô nhìn xuống chất dịch màu xanh lục chảy từ bộ lông dê bị cắt đứt vẫn đang từ từ nhúc nhích và tái sinh, giống như một loài thực vật dị biến, sau đó cô chạm vào eo mình, cũng có một chất lỏng màu xanh lục, cô đưa tay lên và ngửi thấy mùi cỏ non.
Triệu Ly Nông giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn con dê trắng dị biến.
Con dê trắng dị biến đang bắt lấy một con dê khác, cúi đầu cắn cổ con dê trắng bình thường, bắt đầu nghiền nát máu thịt, vừa ăn vào, thân thể lại lớn hơn, trong quá trình nuốt chửng con dê trắng bình thường, vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người bọn họ. Dường như tấm lưới dệt bằng lông dê ngăn cản đường đi của bọn họ đã bắt đầu tập hợp lại, cố gắng giảm phạm vi chạy trốn của bọn họ, đem bọn họ tiến lại gần miệng dê.
Triệu Ly Nông nắm chặt tay, cô biết động vật cũng sẽ dị biến, nhưng cô không ngờ rằng động vật dị biến mà cô tận mắt nhìn thấy lại quái dị như vậy.
Đồng Đồng được đỡ đứng dậy, cuống cuồng bật quang não: “Chúng ta cần phải liên lạc với thủ vệ đội, ở đây có động vật dị biến.”
“Đã muộn rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhìn “chiếc lưới lông dê” đang tiến lại ngày càng gần hơn, âm thanh nặng nề.
Họ không có đường lui, trước, sau, trái hay phải, tất cả đều là những "lông dê" thật dài đang vung lên.
"Bang! Bang Bang!"
Đột nhiên, trên sườn dốc vang lên mấy tiếng súng, nhắm thẳng vào đầu con dê trắng dị biến, viên đạn đi vào trong cơ thể, tất cả lông dài phất phơ đều giống như thực vật dị biến, sau khi trúng đạn sẽ mất đi toàn bộ hoạt tính.
Ba người đều sửng sốt, cùng nhau quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng súng, chỉ thấy Ngụy Lệ đang cầm một khẩu súng lục bỏ túi, nòng súng thậm chí còn có mùi thuốc súng.
Những viên đạn bên trong súng là những viên đạn mà thủ vệ đội sử dụng, có thể lập tức giết chết thực vật dị biến cấp A trở xuống. Đây là món quà sinh nhật của Đan Vân cho Ngụy Lệ.
“Chết rồi, chết rồi hả?” Ngụy Lệ bắn liên tiếp ba phát, lửa giận trong người cô lập tức tiêu tan.
“Có lẽ vậy.” Triệu Ly Nông mặc dù tò mò chuyện con dê trắng dị biến, nhưng vẫn không chút luyến tiếc nhanh chóng xoay người: “Rời khỏi nơi này trước đi.”
Bốn người cũng không dám ở lại lâu, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này, một vật giống như con rắn lục từ dưới thân con dê dị biến đang ngã bên cạnh con suối chui ra, nó lẳng lặng bơi vào dưới đáy suối.
Ánh nắng vàng óng chiếu xuống mặt suối lấp lánh, những thực vật thủy sinh dưới đáy suối đung đưa chập chờn, vạn vật như trở về với khung cảnh tĩnh lặng yên bình vốn có, ngoại trừ con dê trắng dị biến đã chết bên dòng suối.
...
Từ lỗ chó chui ra ngoài, có bức tường cao ngăn lại, Ngụy Lệ thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên đầu gối và thở hổn hển, cô ấy nhìn sang thì thấy dáng vẻ chật vật của Triệu Ly Nông và Đồng Đồng bên cạnh, ngượng ngùng mà xin lỗi: "Chị không ngờ dê trắng trong đó lại dị biến được. Đàn dê của Chu viện trưởng đã nuôi được năm sáu năm, chị cho rằng nó an toàn, nếu sớm biết sẽ không giựt giây mọi người đến đây."
Trên đầu Triệu Ly Nông đều có cỏ khô, cô phủi phủi tóc, quay đầu lại hỏi Ngụy Lệ: "Đạn trong súng của chị giống đạn của thủ vệ đội sao?"
"Hả?" Ngụy Lệ ngây người nói: "Hẳn là giống nhau, mẹ chị nói lấy nó từ quân đội của Căn cứ trung ương."
Triệu Ly Nông: "Em nhớ rằng đạn của bọn họ chỉ có tác dụng với thực vật dị biến."
"Vậy hẳn có thể là do chị bắn trúng điểm trọng yếu của con dê trắng dị biến đó." Ngụy Lệ nói: "Mặc dù những thứ bên trong viên đạn đã thay đổi, nhưng nó vẫn có uy lực của viên đạn bình thường. Cho dù là động vật dị biến, chỉ cần trúng vào đầu, thông thường đều sẽ chết."
Triệu Ly Nông không nói gì nữa, tâm trí của cô lại nhớ về những điều khi nãy vừa thấy.
Cô đã thấy rõ ràng phát súng bắn ra viên đạn đầu tiên của Ngụy Lệ đã bắn trúng cằm con dê dị biến đó, không đủ để giết chết nó ngay lập tức, nhưng khi phát súng thứ hai bắn ra, toàn bộ lông dài của con dê trắng đã rụng hết.
Thiếu mẫu để kiểm chứng, cô không biết động vật dị biến bình thường phải có những đặc điểm gì.
“Các người ở chỗ này làm gì? !”
Tiếng súng đã thu hút sự chú ý của thủ vệ đội đang ở xung quanh, bọn họ rất nhanh đã tụ tập chạy tới, không ngờ nhìn thấy phía sau có một cái lỗ chó.
Bốn người họ ngay lập tức bị thủ vệ đội giơ súng chỉa vào.
"Chúng tôi là sinh viên nông học ở đây! Chúng tôi chỉ muốn nhìn trộm đàn dê của Chu viện trưởng!" Ngụy Lệ giơ hai tay lên và sốt sắng nói: "Đừng bắn, Chu viện trưởng biết mẹ tôi!"
Hà Nguyệt Sinh giơ tay và ngước mắt trắng ngó lên trời, xưa nay hắn ta chưa bao giờ thấy một người thẳng thắn khoe mẹ của mình ra như vậy.
Mặc dù trong thủ vệ đội có người do dự, nhưng vẫn không hạ súng xuống, đội trưởng của thủ vệ đội nói thẳng: "Không cần biết mẹ của cô là ai."
Anh ta một tay cầm súng, một tay muốn đoạt lấy khẩu súng trên tay của Ngụy Lệ.
Triệu Ly Nông đột nhiên nói: "Bên trong có dê trắng dị biến."
Lời này vừa nói ra, đội trưởng thủ vệ đội quả thực ngừng động tác, nhưng ngay sau đó, anh ta vẫn đoạt lấy khẩu súng của Ngụy Lệ, quay đầu lại nói với thủ hạ: “Mang bọn họ đi.”
Sau đó anh ta nói với vào quang não ở trên cổ tay: "Yêu cầu hỗ trợ, có thể có một con dê trắng bị biến bên trong bức tường trắng ở khu đông."
...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận