Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Cao Võ: Ta Có Thể Phục Chế Thiên Phú (Dịch)
  4. Chương 35: Ta... Ta nguyện ý...

Cao Võ: Ta Có Thể Phục Chế Thiên Phú (Dịch)

  • 54 lượt xem
  • 1257 chữ
  • 2025-04-23 22:43:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vương Hạo nhìn chàng thiếu niên to con trước mặt, cười nhạo nói: "Chẳng phải chỉ là cái thằng mập chết tiệt thôi sao, còn ai vào đây nữa!"

Trong mắt Vương Thạc tràn đầy lửa giận, hắn không thể chịu đựng việc bị gọi như vậy.

Ngay sau đó, Vương Thạc lập tức lao thẳng về phía Vương Hạo.

Vẻ mặt Vương Hạo hiện lên một tia khinh thường, quả thực không biết sống chết.

Vương Thạc lao đến với một sức mạnh mạnh mẽ như muốn nghiền nát mọi thứ.

"Bùm!"

Vương Hạo ra tay, một bàn tay trực tiếp đánh vào mặt Vương Thạc.

Vương Thạc bị quật bay ra xa, ngã vào một cái cây lớn, phát ra tiếng va chạm dòn dã.

Cách đó không xa, Tô Thanh Nhan nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Dù đã biết Vương Hạo thực lực mạnh mẽ, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn dễ dàng đánh bay Vương Thạc, người có tu vi đỉnh cao, vẫn khiến nàng vô cùng chấn động.

A... Chỉ có vậy mà Vương Thạc cũng không bị loại trực tiếp...

Vương Hạo nhìn thấy Vương Thạc, người đang có vẻ mặt đỏ bừng và run ray xa xa, thấy hắn thật kỳ quái. Cái bàn tay này của hắn đã luyện tập rất nhiều lần. Các đối thủ ở tầng bốn, tầng năm đều đã bị hắn đánh bại chỉ bằng một cái tay.

Vương Hạo nhìn kỹ, khí tức của Vương Thạc, là đã đạt đến cảnh giới cửu trọng thiên!

Thật không dễ, lại có một tên cửu trọng thiên ở đây. "Đồ tạp chủng, súc sinh, lại dám đánh ta! Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết!" Vương Thạc điên cuồng gao thét.

Gã này, dám trực tiếp gọi hắn là thằng mập chết tiệt, còn làm nhục trước mặt Tô Thanh Nhan...

Vương Thạc từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mọi thứ đều được phục vụ tận tình, không ai dám chống đối hắn.

Bởi vì Vương Thạc có cha là gia chủ của đại gia tộc Vương gia ở đế đô, những kẻ muốn ninh bo Vương gia có thể nói là vô số.

Cha hắn tự nhiên rất yêu chiều con trai.

Thực tế, Vương Thạc cũng chỉ biết ăn hiếp mọi người, mà Tô Thanh Nhan trong mắt hắn, muộn một ngày cũng sẽ là của hắn.

Nhưng ả trước mắt, còn có thể gọi hắn là thằng mập chết tiệt...

Vương Hạo nhìn Vương Thạc, người gần như phát điên, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nếu đã muốn mạng sống của mình, thì hãy thử xem, Vương Hạo nghĩ trong lòng với vẻ mặt lạnh lùng. Khi Vương Thạc còn đang tức giận, Vương Hạo đã ra tay một lần nữa.

"Ầm!"

Trong mắt Vương Thạc tràn đầy kinh hãi, hắn cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp đang lao ve phia minh.

"Không, cha ta là Vương..."

Vương Thạc chưa nói hết câu, nắm đắm của Vương Hạo đã đập vào mặt hắn.

Toàn bộ cơ thể Vương Thạc vang lên những tiếng răng rắc, chỉ trong chốc lát đã bị đánh gãy nhiều xương.

Khi Vương Thạc vẫn còn trong cơn hoảng sợ, hắn đã bị ánh vàng kim bao phủ, bị truyền tống ra ngoài. Nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày, không cần cảm ơn, chỉ là một chuyện nhỏ, Vương Hạo nghĩ trong lòng.

Dù sao, gã thằng mập chết tiệt vừa nói rằng cha hắn là cái gi...

"Vương Hạo, cám ơn!" Giọng nói thanh thoát của Y Nhân bỗng vang lên bên tai Vương Hạo.

Vương Hạo quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, dáng người mềm mại như ngọc, làn da trắng như tuyết khiến người ta không thể rời mắt. Khuôn mặt tái nhợt cùng với khí chất thanh lãnh khiến nàng càng thêm cuốn hút. “Tô Thanh Nhan, ta không đến trễ chứ?" Vương Hạo cười, chậm rãi tiến lại gần Tô Thanh Nhan.

Tô Thanh Nhan mỉm cười đáp lời, "May nhờ có bạn học Vương Hạo, nếu không..."

Hai người chậm rãi tán gẫu.

Tại thao trường Giang Lâm nhất trung, Tô Tinh Hà nhìn vào màn hình, thấy em gái mình cười rạng rỡ, chỉ biết lắc đầu.

Không biết từ khi nào em gái lại trở nên dịu dàng như vậy.

Tô Tinh Hà hiện là thành viên dự bị của Thiên Võ hội, tất nhiên có tư cách theo dõi đấu võ tại Giang Lâm nhất trung.

Nếu em gái mình có thể ở bên Vương Hạo, Tô Tinh Hà đã nghĩ đến cảnh gọi Vương Hạo là anh rễ.

Đến lúc đó, lại để Vương Hạo chỉ điểm một chút về võ học cho mình...

Chỉ cần em gái mình thật sự thích là đủ...

Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn hai người không làm gì nghiêm túc chỉ chuyện phiếm, cảm thấy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy điểm số 1600 trên bảng, ông cũng chỉ đành thở dài, "Tùy các em thôi."

Hạng hai mới chỉ gộp được trăm điểm.

Làm sao mà có thể thắng...

Nhớ lại một chút về học sinh của mình, ông liền thấy vui vẻ.

Trong bí cảnh, Tô Thanh Nhan cùng Vương Hạo tìm kiếm Hung thú.

"Ngươi hiện đã có 1800 điểm sao?" Tô Thanh Nhan ngạc nhiên, 1800 điểm, trong khi điểm của nàng chỉ hơn 60 mà thôi. Thực sự là chênh lệch quá lớn. Vương Hạo gãi đầu, lẫm bẩm: "Đó chẳng qua là tích phân thôi, nếu không phải chờ đợi thật sự rất nhàm chán, ta đã không tìm Hung thú đâu!”

Tô Thanh Nhan nghe vậy, tưởng rằng Vương Hạo nói đùa, vì chán mà lại có nhiều điểm như vậy. "Vương Hạo, có vẻ hạng nhất của ngươi đã an toàn!" Tô Thanh Nhan cười dịu dàng, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.

Vương Hạo trừng mắt nhìn, chắc là đủ rồi chứ, dù hắn đã đối phó với các Hung thú dễ dàng như giết gà, nhưng những đối thủ khác không có thực lực mạnh như hắn.

Đối phó với một con phải mắt thời gian, mà khi gặp bay Hung thú, hắn chắc chắn không dám ra tay. Không cần phải nói đến những thí sinh khác cũng gây ra rắc rối cho hắn nữa.

"Giải thưởng cho hạng nhất là một bộ võ học cấp C trở xuống, cộng thêm 1 triệu tinh tệ, các học viện sẽ tùy ý chọn lựa. Giải thưởng này do Liên minh Võ Đạo phát thưởng, các trường khác cũng sẽ có những giải thưởng riêng!" Tô Thanh Nhan tiếp tục nói.

"Có giải thưởng sao?" Vương Hạo ngắn người, sao hắn không biết chuyện này.

Đột nhiên, Vương Hạo nhớ ra, "Hiệu trưởng có nói gì về phần thưởng trong buổi giảng giải, nhưng lúc đó dường như ta đang... bị cuốn hút bởi điều gì đó..." "Ngươi... không biết sao..." Tô Thanh Nhan cũng ngạc nhiên nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Tô Thanh Nhan, cảm thấy rất đáng yêu...

Tô Thanh Nhan nhận ra ánh mắt của Vương Hạo, chẳng hiểu sao mặt nàng đỏ lên...

"Đúng rồi, Vương Hạo, cậu đã tham gia Thiên Võ hội nên chắc chắn chẳng quan tâm gì đến chúng!" Tô Thanh Nhan tiếp tục.

Vương Hạo có chút xấu hồ, có nên nói thẳng rằng lúc đó chỉ vì nhìn nàng mà không nghe thấy hiệu trưởng nói gì không...

"Tô Thanh Nhan, chúng ta đi đánh giết Hung thú nhé, để không phụ lòng hiệu trưởng!" Vương Hạo nghĩ đến việc hiệu trưởng đã khoe khoang về trà của lão, tiện tay mà thôi.

Tô Thanh Nhan có chút do dự, không biết mình có thể kìm chân Vương Hạo không...

"Sao thế, ngươi không muốn sao?" Vương Hạo thấy Tô Thanh Nhan có vẻ do dự.

Tô Thanh Nhan vội lắc đầu, "Ta... ta nguyện ý..."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top