- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)
- Chương 19: Tôi Đã Đoán Trước Sự Đoán Trước Của Anh Rồi, Đồ Ngốc!
Khi Tiêu Lương cùng nhân viên ngồi xe về công ty, cả người vẫn còn ngơ ngác.
Cuộc phỏng vấn hôm nay có thể coi là trải nghiệm khó tin nhất trong sự nghiệp của anh ấy.
Đồng nghiệp vừa xem các cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng, vừa vui vẻ vừa kinh ngạc: "Anh Tiêu, chị gái Kiều Nặc nổi tiếng thật rồi, trên mạng toàn lời khen ngợi, ngay cả trà của nhà họ trước đây không ai hỏi đến cũng bán hết sạch rồi, quá là vô lý!"
"Nói thật đi, anh thật sự nếm ra sự khác biệt của loại trà đó sao?"
"Tôi nếm ra cái rắm ấy, tôi thấy nó cũng chỉ là vị trà."
"Xem kìa, thảo nào người ta được yêu thích, người ta không hề giả tạo, cái chính vẫn là sự chân thật."
Tiêu Lương cười khổ nói: "Ha ha, đúng là chân thật!"
Chân thật đến mức khiến người ta đau lòng! Còn bị mỉa mai "tráng niên tảo quả"*, hu hu~~~
(*)mất vợ khi còn trẻ
"Chỉ là khổ cho Kiều Nặc, hình tượng BKing lạnh lùng trước giờ của cậu ấy bị tin tức chị gái tiết lộ làm đổ vỡ hết cả rồi."
"Nhưng mà anh phải nói, phong cách vừa thương vừa đấu đá của hai chị em đúng là có dấu ấn riêng, chị gái đúng là hiểu rõ thị trường cần gì."
Kiều Nhất hiểu rõ nhu cầu thị trường, nhìn những lời khen ngợi và ngưỡng mộ tràn lan trên mạng thì hoàn toàn cạn lời.
Cô đã cố tình làm quá như vậy rồi, mà fan của em trai không những không giảm mà còn tăng thế này?
Bọn người này sao mà không nghe lời khuyên thế nhỉ?
Đáng giận hơn là cô còn tăng thêm mấy trăm ngàn fan nữa chứ, quá là vô lý!
"Kiều Nặc, cái giới giải trí của các cậu có độc à, càng bảo đừng làm gì thì càng làm, đúng là một lũ nổi loạn!"
Kiều Nặc hừ lạnh: "Có độc là chị thì có, càng bảo chị đừng nói bậy thì chị càng không có giới hạn mà bới móc chuyện xấu của em trong buổi livestream, rốt cuộc chị là chị em hay là kẻ thù của em đấy, sao chị ra tay ác vậy hả?"
Kiều Nhất không phục nói: "Không phải cậu nói không để ý đến tiếng xấu sao, chị nói xấu một chút thì sao?"
"Đừng tưởng em không biết chị đang tính toán gì, chẳng phải chị muốn nhân cơ hội này để em bị mất fan sao, ha ha, xin lỗi nha, thực lực của em còn ở đó, không mất được đâu!"
Kiều Nặc ngoài miệng thì đắc ý, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Từ khi hiểu rõ mục đích đằng sau việc cố tình tung tin của Kiều Nhất, cậu đã cảm thấy bất an, nếu chị cậu cứ tiếp tục như vậy thì việc cậu mất fan chỉ là vấn đề thời gian.
Mọi người có thể vì sự mới lạ mà ủng hộ, nhưng khi chiêu trò cũ được dùng nhiều lần, họ sẽ cảm thấy nhàm chán.
Đó cũng là lý do vì sao độ hot của cậu cao như vậy nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mốc hàng chục triệu fan, bởi vì Cố Sâm cũng từng dùng thủ đoạn tương tự.
Sau khi gây chú ý một cách lố bịch, mọi thứ sẽ lại trở về điểm xuất phát.
"Này, cái tính nóng nảy của chị!" Kiều Nhất đập bàn đứng dậy, xoa tay chuẩn bị hành động.
"Chị định làm gì, không nói lại thì muốn động tay động chân à?" Kiều Nặc vội vàng đứng lên lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.
"Có hai con đường, một là lại đây cho chị đấm một cái là xong, hai là nếu để chị bắt được cậu thì sẽ bị lột da đấy, chọn đi!"
"Em chọn chị không bắt được em."
Vừa dứt lời, Kiều Nặc đã nhanh chân chạy về hướng gian phòng, để rút ngắn khoảng cách cậu còn cố ý vòng qua bàn bếp.
Kết quả, Kiều Nhất đã sớm đoán được ý đồ của cậu, cô lao nhanh đến bếp, mạnh tay kéo cánh cửa lại, chặn đường lui của cậu, tiếp theo đó cô đá một cú vào đầu gối cậu khiến Kiều Nặc trượt quỳ xuống, ngay giây sau đã bị Kiều Nhất ngồi lên lưng, cảm giác như núi Thái Sơn đè lên không thể động đậy.
"Má nó!"
Kiều Nặc tức giận mắng, mang theo ba phần bực bội bảy phần không cam lòng!
"Chị đã đoán trước được tính đoán của cậu rồi, đồ ngốc!"
Cơn mưa nắm đấm vừa chuẩn bị giáng xuống thì điện thoại trong túi của Kiều Nhất đột nhiên reo lên.
Cô dùng đầu gối giữ chặt hai tay bị bẻ quặt ra sau của cậu, rảnh tay nghe máy: "Alo, bố."
Một tiếng "bố" trong trẻo, khiến Kiều Nặc chấn động tại chỗ, ánh mắt đột nhiên tràn ngập một cảm xúc phức tạp, có nhớ nhung cũng có áy náy.
"Nhất Nhất, con đang ở đâu đấy?"
"Con đang ở nước M trông trẻ ạ, có chuyện gì không ạ?"
"Con xem bố là thằng ngốc hả?"
Trà trên cửa hàng trực tuyến bán hết sạch trong vòng một tiếng đồng hồ, chuyện này chỉ có cô con gái nghịch ngợm nhất nhà mới làm được, không chừng lại bày ra trò mánh khóe tiếp thị gì đây.
Kiều Nhất cứng đờ một chút, chẳng lẽ bố vẫn luôn âm thầm theo dõi Kiều Nặc, biết bọn họ cùng nhau tham gia chương trình thực tế?
Cô nũng nịu làm nũng thăm dò: "Bố à~ Con đùa với bố thôi, thực ra con đã về nước rồi, con đang ở cùng với A Nặc đây ạ."
Trong ống nghe đột nhiên im lặng mấy giây, lâu đến nỗi Kiều Nặc tưởng rằng đối phương tức giận cúp máy thì giọng nói trầm thấp đầy tang thương kia đột nhiên hỏi: "Nó... thế nào rồi?"
Kiều Nặc lập tức đỏ hoe mắt, cậu cắn chặt vào thành khoang miệng, cố gắng kìm nén chua xót dâng lên từ đáy lòng.
Kiều Nhất rõ ràng cảm nhận được cơ thể Kiều Nặc cứng đờ một chút, theo bản năng cúi đầu nhìn, chỉ thấy đường nét góc cạnh trên khuôn mặt cậu và đôi môi đang mím chặt.
"Nó khỏe lắm ạ, bố muốn nói chuyện với nó không ạ?"
Trong ống nghe lại im lặng vài giây, sau đó nói: "Mẹ con và bố có tiền dưỡng lão, giữ vườn trà chẳng qua là không quen ngồi không nên tìm chút việc cho khuây khỏa thôi, không cần con phải đi quảng bá, sau này không được tự tiện làm nữa, nghe rõ chưa?"
"Vâng ạ." Kiều Nhất lại liếc nhìn Kiều Nặc.
Cậu vẫn đang nằm sấp trên mặt đất, chỉ là lòng bàn tay đặt ở bên cạnh đang nắm chặt lại.
"Lão gia, ông đang gọi điện cho Nhất Nhất à? Gần đây nó có liên lạc với A Nặc không..." Giọng nói dịu dàng của mẹ truyền đến từ ống nghe.
Bàn tay đang nắm chặt của Kiều Nặc hơi thả lỏng, khẽ run rẩy.
"Không phải Nhất Nhất." Ông nói xong liền cúp máy.
Kiều Nhất nghe thấy tiếng tút tút, lập tức mất hết tâm trạng trêu chọc Kiều Nặc, sau khi trượt xuống khỏi lưng cậu, cô hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Kiều Nặc nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng đôi mắt còn ướt át đã bán đứng lòng cậu.
Cậu đứng dậy, lạnh lùng nói: "Có gì mà không ổn chứ."
"Nếu cậu muốn được bố tha thứ, thì hãy cùng chị về nhà đi."
Kiều Nặc khựng lại, lạnh giọng: "Em không cần sự tha thứ của bất cứ ai, em cũng sẽ không về đâu, chị sớm từ bỏ cái ý định đó đi."
"Không thể nào, chuyện chị muốn làm không ai ngăn cản được."
"Vậy thì tốt, chuyện em đã quyết định cũng không bao giờ lùi bước, ầm... "
Kiều Nhất hướng về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt, lớn tiếng nói: "Vậy thì để xem ai có thể chịu đựng được hơn ai!"
Kiều Nặc dựa lưng vào cửa phòng nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên ùa về vô số ký ức thời thơ ấu, cảm giác trống rỗng trong lồng ngực được lấp đầy bởi hồi ức, nhưng lại một lần nữa rơi vào khoảng không vì cuộc gọi điện thoại vừa rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận