"Đúng vậy, ngoài việc chăm con thì sở thích lớn nhất của tôi là nghiên cứu mỹ phẩm, trông coi vườn trà lúc rảnh rỗi cũng chỉ nghĩ đến việc tìm tòi những thứ mới lạ."
"Chị giỏi quá, ngửi cũng có mùi trà nhè nhẹ rất dưỡng ẩm." Lục Ninh lập tức dùng thử.
Triệu Duệ cười khẩy: "Xem ra tin đồn là thật rồi, nhà các người đúng là sắp phá sản rồi nên mới bán hàng đến tận chương trình luôn, trông cũng khó coi quá đấy."
"Con mắt nào của anh thấy chị tôi bán hàng vậy?" Lục Ninh cực kỳ không thích cái kẻ tự cho mình là đúng này, nhất là khi cậu ta lại là kẻ thù không đội trời chung của anh trai Kiều Nặc.
"Em gái à, nếu tôi là cô thì đừng có dùng bừa, cái gì mà thủ công không chất phụ gia nếu nói trắng ra cũng chỉ là hàng rẻ tiền thôi kiếm tiền bẩn đấy, coi chừng da bị lở loét đấy!"
"Anh đừng quá đáng!" Lục Ninh tức đến mặt mày đỏ bừng.
"Ôi tôi nói sao anh lại tiêu cực như vậy, làm gì có nhiều thuyết âm mưu như thế."
Trịnh Bắc nãy giờ không lên tiếng cũng cảm thấy ghê tởm cái kiểu chó điên của cậu ta.
"Một người bỏ chồng bỏ con chỉ để tranh thủ độ hot ra mặt thì thật khó để tôi nghĩ tốt về cô ta." Triệu Duệ hoàn toàn không để ý đến sự lên án của đối phương cười nói.
"Anh..." Trịnh Bắc tức đến không chịu nổi.
Kiều Nhất khẽ cười an ủi: "Em trai Trịnh Bắc đúng không, cảm ơn em đã ra mặt giúp chị, không sao đâu vì chị hiểu được có người không bằng em trai mình nên coi chị là kẻ thù tưởng tượng để công kích xả giận thôi nên cũng không trách được, ai bảo cậu ta cứ mãi ở dưới đáy sáng tạo làm gì, người ở trong bóng tối lâu rồi thì nhìn đâu cũng thấy đen còn chuột làm lâu rồi sẽ quên mình là người thôi."
"Cô... Mẹ nó cô có ý gì?" Ngọn lửa bị đè nén hết sức của Triệu Duệ bỗng nhiên bùng lên.
"Ý theo mặt chữ thôi chẳng lẽ ngay cả tiếng người cậu cũng không hiểu hả?"
"Ha ha ha ha, xin lỗi tôi thật sự không nhịn được nữa rồi."
Lục Hiểu vừa cười vừa xin lỗi, nhìn ánh mắt của Kiều Nhất thì tràn đầy chữ "làm tốt lắm".
[A a a a, chị gái chính là miệng lưỡi của tôi trên internet.]
[Ha ha ha ha, chị gái đúng là hiểu cách nói móc, ám chỉ Triệu Duệ không lên được mặt bàn giống như chuột.]
[Tôi không hề kỳ thị rap, tôi chỉ không quen với việc có một số rapper mượn danh âm nhạc để hát những ca khúc tục tĩu, ôi trời ơi tôi vậy mà đã double-kill đấy.]
[Ha ha ha ha chị gái lầu trên hài hước quá.]
[Nói thật, lời bài hát của Triệu Duệ toát lên sự tự tin của một kẻ mù chữ dù sao thì tôi không thể thẩm nổi.]
[Tôi còn tưởng chỉ mình tôi có cảm giác này xem ra vẫn có không ít người đồng đạo.]
Triệu Duệ khó xử nhìn mọi người xung quanh nhưng trên mặt bọn họ đều là sự hả hê giống nhau.
Cậu ta vừa định mở miệng đáp trả thì lại nghe Kiều Nhất nói đầy tâm sự: "Tôi biết cậu muốn bắt chước Kiều Nặc đi theo phong cách BKing ngầu lòi nhưng mù quáng chạy theo sẽ chỉ khiến cậu đánh mất bản thân mình, dù sao không phải ai cũng có thể hắc hóa mà nổi tiếng, có người hắc rồi thì thật sự hắc luôn, không giống A Nặc nhà tôi cho dù có xuống dốc thì cũng có thể về nhà thừa kế gia nghiệp."
"Cô..." Triệu Duệ tức đến đầu óc ong ong.
"Tuy chỉ là một vườn trà nhỏ bé thôi nhưng cũng hơn là cống rãnh và nhà thuê, có những thứ lúc sinh ra không có thì cả đời này cũng không có đâu, tuy rằng cậu không biết nói chuyện nhưng tôi vẫn tặng cậu một cây son dưỡng môi trà xanh, thêm chút vị trà biết đâu lại nói được những lời dễ nghe đấy?"
Triệu Duệ cúi đầu nhìn cây son dưỡng trong tay cô, thái dương giật giật liên hồi chỉ hận không thể tát chết cái người phụ nữ chết tiệt này.
Cậu ta vừa định bất chấp thể diện phát cáu thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện trước mắt nhận lấy son dưỡng của Kiều Nhất: "Nếu chị không ngại thì chi bằng tặng cho em đi, em đang cần son dưỡng môi đấy."
"Được thôi khó có được em thích."
Triệu Duệ nhìn Sở Vi Nhu, bàn tay đang đặt bên cạnh kín đáo nhéo nhéo đầu ngón tay cậu ta.
Khi cậu ta nhìn qua thì thấy Sở Vi Nhu mỉm cười dịu dàng với mình, lông mày cong cong cùng đôi mắt lấp lánh ánh sao khiến cho lửa giận của cậu ta giảm đi một nửa.
Sau khi bị kích động thì cậu ta cũng ý thức được sự gay gắt của mình, nghĩ đến lời khuyên của quản lý trước khi đến đây, sự giận dữ thuận theo tình hình mà xuống nước.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng quay người bỏ đi.
[Cũng may có Nhu Nhu nếu không thì cục diện đã khó coi rồi.]
[Nhu Nhu vẫn dịu dàng như vậy, hy vọng bầu không khí tiếp theo sẽ không quá căng thẳng.]
[Nói đi cũng phải nói lại, miệng lưỡi của chị gái Kiều Nặc cũng độc quá đấy không hề nể nang ai, rốt cuộc là thẳng thắn hay là ác độc?]
[Đúng vậy đây là livestream mà, cái kiểu câu kéo sự chú ý này đúng là không có giới hạn mà.]
[Trước kia phỏng vấn cô ta đã quen trò làm lố rồi hôm nay lại càng quá đáng hơn.]
[Ha đúng là buồn cười chết đi được bây giờ nói thẳng lại thành ác độc, là ai gây sự trước?]
[Đúng đấy rõ ràng là ai đó như chó điên, gặp ai cũng cắn còn không cho người ta phản kháng.]
[Vậy sao anh ta lại cứ nhắm vào một mình nhà người ta mà cắn cũng phải có nguyên nhân chứ?]
[Đến rồi đến rồi, thuyết nạn nhân có tội tuy muộn nhưng vẫn đến đúng không?]
[Không có kiến thức thì đọc sách nhiều vào bớt ở đây mà đảo trắng thay đen.]
[Thằng mù chữ đầu sỏ dẫn thằng mù chữ binh một lũ NT.]
[Mày đang chửi ai đấy?]
[Ai đáp lời tao chửi người đó.]
…….
Sở Vi Nhu nhìn bóng lưng Triệu Duệ rời đi giả bộ lo lắng nhưng trong lòng lại thầm vui sướng vì vận may của mình bùng nổ.
Triệu Duệ còn phản cảm với chị em Kiều Nặc hơn cô ta dự tính, đúng là một con dao găm lợi hại.
Kiều Nhất thấy vậyc đột nhiên lên tiếng: “Sở tiểu thư đang lo lắng cho cậu ta sao?”
Sở Vi Nhu vội vàng xua tay: “Không có.”
Chỉ là đang duy trì hình tượng dịu dàng và chu đáo mà thôi.
Kiều Nhất thở dài nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng cô chỉ quan tâm đến A Nặc nhà tôi thôi chứ xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, Sở tiểu thư có một trái tim bao la thật đấy.”
Sở Vi Nhu: “…”
“Chị nói bậy bạ gì đó, đi thôi!”
Kiều Nặc lạnh mặt kéo cô đi về phía căn nhà trong sân.
“Chị đâu có nói bậy, chuyện tình cảm của hai người ai cũng biết mà, chị đây chẳng phải là đang giúp em xác nhận thôi sao.”
“Chị bớt tung tin đồn nhảm về em thì em đã đội ơn rồi!”
“Vâng vâng vâng chị hiểu mà, tung tin đồn thì dễ như ăn kẹo mà đính chính thì chạy muốn gãy chân!”
“Chị im miệng cho em nhờ!”
“Được thôi.”
Sở Vi Nhu lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, Kiều Nhất lại lấy vỏ bọc thẳng thắn để cố tình gây bất lợi cho cô ta thật đáng ghét!
[Lời chị ấy nói có vẻ có ẩn ý]
[Ừm hai người họ chẳng lẽ thật sự có gì đó?]
[A a a a CP mà tôi ship chẳng lẽ là thật?]
[Nếu là thật vậy thì ý chị nói "Sở Đại Ái" là gì?]
[Haizz ám chỉ cô ta lăng nhăng thôi]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận