Nhưng Triệu Duệ thật sự không biết điều mà mang theo hình tượng thật của mình còn gặp ai cũng cắn, ngay cả ngụy trang cũng không thèm thật sự là không có giáo dưỡng.
Nếu không phải nể mặt Kiều Nặc, anh ấy tuyệt đối sẽ không để một người tự cho mình là đúng như vậy đến làm giảm tiêu chuẩn của chương trình.
Kiều Nặc là người thiện lương không có góc cạnh, đối xử tốt với người khác không cần báo đáp còn đối với những người công kích mình lại càng thờ ơ hết mức khiến cho anh ấy không nhịn được muốn thiên vị muốn bảo vệ mầm non tốt đẹp này.
Triệu Duệ nghe ra được ý trong lời nói của Tống Hạo, trong lòng giận thì giận nhưng lại không có lý do để bộc phát bởi vì người ta đang thành tâm khuyên nhủ mà.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng tự động đứng sang bên cạnh Sở Vi Nhu.
Sở Vi Nhu chỉ có thể cười gượng đáp lại Tống Hạo: “Cảm ơn đạo diễn đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt.”
Tống Hạo cười nói: “Vẫn là chị hiểu chuyện tiếp theo nhờ Sở lão sư chăm sóc em trai nhiều hơn.”
“Được không vấn đề gì.” Sở Vi Nhu kéo tay Triệu Duệ nhẹ nhàng bóp một cái tỏ ý an ủi.
Sắc mặt của Triệu Duệ lúc này mới tốt hơn một chút, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người cũng dịu dàng hơn không ít.
“Nói xong những chuyện ngoài lề rồi thì chúng ta nói về quy tắc chương trình, hiện tại chúng ta đang ở Tân thôn Hạnh Phúc cách trung tâm thành phố hai mươi cây số, lần ghi hình đầu tiên là ba ngày hai đêm nên bây giờ chúng ta sẽ dùng hình thức bốc thăm để phát nhiệm vụ.”
Tống Hạo ra hiệu cho trợ lý mang đến hộp mù: “Những ngày tiếp theo của mọi người sống thoải mái hay đau đầu thì tất cả đều ở một lần bốc thăm duy nhất này cho nên mọi người tốt nhất nên đi rửa tay, tránh để tay thối không bốc được nhiệm vụ tốt.”
Mọi người theo lời của anh ấy thật sự cúi đầu nhìn tay mình.
Tống Hạo đột nhiên phá lên cười: “Đùa thôi, mọi người không cần phải nghiêm túc như vậy.”
“······”
[Ha ha ha ha đạo diễn sao mà tinh nghịch vậy]
[Troll một chút có ích cho sức khỏe]
“OK, không trêu mọi người nữa đến bốc thăm thôi, ai trước nào?” Tống Hạo nhìn quanh mọi người.
Mọi người ngầm hiểu mà đều nhìn về phía Triệu Duệ và Sở Vi Nhu.
Trịnh Nam: “Để bọn họ trước đi dù sao có người cũng sốt ruột rồi.”
Lục Ninh tán thành: “Ừm ừm đồng ý.”
Kiều Nhất: “Tôi cũng không có vấn đề gì.”
Sở Vi Nhu vội xua tay: “Không cần không cần vẫn là để mọi người trước đi, chúng tôi bốc cuối cùng.”
Cô ta không muốn trở thành kẻ thù chung.
Triệu Duệ lại nói: “Nếu đã rộng lượng như vậy thì chúng tôi không bốc trước là chẳng phải không biết điều sao.”
Nói xong thì trực tiếp đưa tay vào hộp mù bốc không cho Sở Vi Nhu có cơ hội phản ứng.
……
Triệu Duệ tùy tiện rút một tấm thẻ, thuận thế mở ra rồi đọc: “Vườn táo và biệt thự nhỏ, ý gì đây?”
Tống Hạo giải thích: “Vườn táo là địa điểm nhiệm vụ còn biệt thự nhỏ là chỗ ở của mọi người.”
“Nghe cũng không tệ.” Triệu Duệ cười nhìn Sở Vi Nhu.
Sau khi nhìn mọi người, Sở Vi Nhu cười nói: “Cảm ơn mọi người đã để chúng tôi rút trước.”
Trịnh Nam: “Không sao cũng như nhau thôi.”
“Tiếp theo ai rút?” Tống Hạo nhìn những khách mời còn lại.
Lục Ninh và Trịnh Nam nhìn nhau một cái rồi cùng nhìn về phía hai chị em Kiều Nặc.
Kiều Nhất cũng không né tránh: “Được, vậy thì xin vâng lệnh.”
Cô tùy tiện rút một tấm thẻ từ hộp mù, thuận tay mở ra: “Ruộng hoang và nhà tranh.”
Tống Hạo kêu lên: “Ôi chao sao vận may của cô cũng tệ quá nhỉ, đó là đãi ngộ kém nhất đấy.”
Kiều Nặc oán hận nhìn Kiều Nhất: “Chân thối mọc lên tay à?”
Kiều Nhất: “Mồm mọc dưới chân à?”
Kiều Nặc: “…”
[Ha ha hai người này mồm miệng thật là độc!]
[Kiều Nặc: Đánh không lại thì thôi còn không cãi lại được nữa, tức quá!]
[Ha ha ha đạo diễn mà không nhếch mép lên được thì tôi tin là anh ta thực sự tiếc]
[Đạo diễn rõ ràng đang hả hê]
Ngay sau hai chị em là anh em Lục Ninh rút thăm, cô ấy rút được ao cá và nhà gạch.
Anh em Trịnh Nam rút được công viên Peppa và nhà ngói.
“Công viên Peppa là gì?” Trịnh Nam nghi hoặc hỏi.
Tống Hạo: “Chuồng heo.”
“…”
Đối với Trịnh Nam có tính sạch sẽ thì hai chữ chuồng heo trực tiếp khiến cô ấy sụp đổ.
Cô ấy không chắc chắn hỏi Tống Hạo: “Chuồng heo ở đây chắc không hôi lắm đâu nhỉ?”
Tống Hạo an ủi: “Chuồng heo nào mà không hôi thì trừ khi ngày nào cũng tắm cho Peppa và George.”
Trịnh Nam: “…”
[Ha ha ha ha đạo diễn đúng là độc miệng]
[Chị Nam toàn thân đều viết đầy chữ kháng cự]
[Nhưng Peppa và George thực sự rất hôi]
[Nhưng nhìn người sạch sẽ bị dày vò thực sự rất thích]
Trịnh Bắc cười an ủi: “Đừng sợ, so với heo thì phân heo còn hôi hơn.”
Trịnh Nam lạnh lùng nói: “Em im miệng đi!”
Đáp lại cô ấy là tiếng cười sảng khoái của Trịnh Bắc: “Đừng lo, có em trai đây em trai lo được.”
“OK người phụ trách quay phim cho mọi người vẫn là PD đã phỏng vấn mọi người hôm qua nên mọi người đi theo họ đến nơi ở của mình, từ lúc nhận phòng thì chủ nhà chính là ông chủ của mọi người, ông chủ yêu cầu mọi người làm việc gì, làm bao nhiêu việc hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của tổ chương trình nên mọi người tự cầu phúc đi.”
“Chúng ta đây là đóng vai người làm thuê à?” Trịnh Nam không khỏi hỏi.
“Cho nên tôi mới nói là rút được nhiệm vụ gì thì quyết định chất lượng cuộc sống tiếp theo, mọi người cố lên nhé!”
Tống Hạo giơ nắm đấm lên cổ vũ mọi người, đáy mắt tràn đầy vẻ hả hê.
[Ha ha ha tôi thích cái vẻ thiếu đức này của Tống Hạo, đúng là đáng ghét]
[Bây giờ nhiệm vụ đã rõ ràng rồi ai còn dám nói đạo diễn thiên vị Kiều Nặc]
[Có những người tâm địa đen tối nhìn cái gì cũng thấy đen]
[Xét về độ đáng ghét thì người hát nói mới đáng bị rút phải đãi ngộ kém nhất]
[Nhưng tôi luôn cảm thấy hai chị em nhà Kiều có thể lật ngược tình thế]
[Tôi cũng có cảm giác này dù sao thì chị gái cũng là tổ tông của sự thiếu đức mà]
[A a a làm nhanh lên, làm nhanh lên]
Kiều Nặc kéo hai chiếc vali đi theo sau Tiêu Lương, bước chân cao thấp trên bờ ruộng lầy lội.
Kiều Nhất theo sát phía sau, đối với kết quả này cô cũng không có gì bất ngờ dù sao thì kiếp trước Kiều Nặc cũng tay thối rút trúng nhà lười nổi tiếng gần xa.
Ruộng vườn tổ tiên cỏ dại mọc um tùm, gia cảnh bần hàn còn lười biếng ăn không ngồi rồi, nghe nói có ngôi sao đến quay chương trình thì dốc hết sức ủ mưu bày trò hành hạ người khác.
Đối phương chắc chắn rằng các ngôi sao đều để ý đến dư luận nên không kiêng nể gì mà bắt nạt họ, cộng thêm hình tượng nhu nhược của Sở Vi Nhu đã ăn sâu vào lòng người làm gì cũng không xong bị thương thì đứng đầu.
Kiều Nặc không quen nhìn đối phương làm khó phụ nữ vì Sở Vi Nhu mà đứng ra tranh luận, trong lúc tranh cãi đối phương âm hiểm giả vờ ngã còn vu oan Kiều Nặc ra tay làm người khác bị thương có xu hướng bạo lực liền gây náo loạn lên hot search.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận