Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 27: Kiều Nặc: Đánh Không Lại Thì Thôi Đi Còn Mẹ Nó Cãi Cũng Không Lại, Tức Chết Đi Được!

Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)

  • 73 lượt xem
  • 1355 chữ
  • 2025-06-11 15:46:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hội anti lập tức kéo đến, liên hệ chuyện trước đây Kiều Nặc động tay động chân với chỉ đạo võ thuật với chuyện này còn ra sức thổi phồng Kiều Nặc là kẻ cuồng bạo lực, ỷ thế hiếp người là kẻ mạnh hiếp yếu.

Thậm chí còn nâng vấn đề lên một tầm cao khác nói cậu khinh thường bắt nạt nông dân, dẫn đến vô số cuộc thảo phạt.

Khi Kiều Nặc bị cuốn vào cơn bão dư luận thì Sở Vi Nhu đã chịu áp lực công khai xin lỗi, nhận hết lỗi về mình và trách mình yếu đuối vô dụng mới gây ra hiểu lầm nhưng không hề nhắc đến việc Kiều Nặc có động tay đánh người hay không, rõ ràng cô ta ở ngay đó.

Sở Vi Nhu làm ra vẻ hối lỗi của người bị hại chỉ để gạt bỏ sự thật không liên quan đến mình, lại một lần nữa cho hội anti cơ hội để lợi dụng chế giễu Kiều Nặc thích ra mặt thể hiện sự tồn tại, cứ như vậy bị dính phải vết nhơ cuồng bạo lực không thể tẩy rửa.

Tạo tiền đề cho sau này Sở Vi Nhu bôi nhọ Kiều Nặc cưỡng ép, thao túng và bạo lực với cô ta.

Nghĩ đến đây, Kiều Nhất có chút giận dữ nhìn bóng lưng của Kiều Nặc chỉ có kẻ ngốc không có miệng mới để người khác tùy ý vu khống.

Bây giờ cô đã đến đây sẽ không để em trai mình chịu thiệt nữa cho dù có phải rút lui khỏi giới giải trí thì cũng phải theo cách của cô, trong sạch rút lui.

Trình độ của Sở Vi Nhu thực sự không đủ để cô xem trọng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực khó có thể bỏ qua ở sau lưng, Kiều Nặc theo bản năng quay đầu lại xác nhận thì chạm ngay ánh mắt tức giận của Kiều Nhất.

Trong đầu cậu không khỏi nổi lên một dấu chấm hỏi, đầy vẻ khó hiểu nhìn cô.

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là đánh đấy!” Kiều Nhất hung dữ vung nắm đấm.

“Chị bị thần kinh à, rõ ràng là chị nhìn em trước mà?” Kiều Nặc phản bác.

“Sao thế, sau lưng em mọc mắt à mà biết chị đang nhìn em?”

“Em cảm thấy được.”

“Wow đồ vô dụng cũng có cảm giác à?”

“…. Chị, chị đừng quá đáng đấy!”

Kiều Nhất cười như không cười xắn tay áo lên: “Quá đáng thì sao, em đánh lại chị à?”

Kiều Nặc mím chặt môi, nheo mắt lườm cô một cái rồi hèn nhát nói: “Em lười so đo với chị!”

Kiều Nặc vừa quay người lại đã nghe thấy Kiều Nhất bắt đầu đếm bằng tiếng Anh, đến số năm thì đọc lại.

Sống lưng cậu cứng đờ, lửa giận đầy bụng chỉ có thể biến thành hai nắm đấm siết chặt, điên cuồng đánh đấm vào Kiều Nhất trong tưởng tượng.

[Ha ha ha ha hai nắm đấm siết chặt là sự kiên cường cuối cùng của anh ấy]

[Cảm giác chị gái lúc nào cũng đang đả kích anh ấy làm nhục anh ấy, cuộc đời Kiều Nặc thật khó khăn]

[Nói là đại gia ngầu mà sao tôi chỉ thấy một thằng nhóc đáng thương thôi vậy]

[Ha ha ha ha chị gái chuyên trị đồ phản cốt]

[Kiều Nặc: Áp chế huyết mạch chết tiệt]

[Có em trai thì biết, đây mới là cách mà chị em thực sự đối xử với nhau nên tôi đồng cảm sâu sắc]

[Muốn đánh em trai quá :)]

Rất nhanh, mọi người đến bên bờ ruộng hoang mà xung quanh toàn là cỏ dại mọc um tùm.

Cuối bãi cỏ là một túp lều tranh, mái nhà đen thui và những bức tường đất loang lổ đổ nát như một ông lão sắp chết, toát ra hơi thở suy tàn.

Dường như chỉ cần nói lớn một tiếng cũng có thể làm cho ngôi nhà bị rung lắc.

Tiêu Lương trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ tại chỗ, Tống Hạo đối với bốn chữ “đãi ngộ kém nhất” e rằng có sự hiểu lầm.

Cái này còn không phải là vấn đề đãi ngộ hay không đãi ngộ mà chuồng heo vừa đi qua còn sáng sủa hơn cái nhà này.

“Ờ cái nhà này cũng đặc biệt nhỉ!”

Anh ấy cố gắng lục lọi từ điển tiếng Trung trong đầu, mãi mới nghĩ ra một câu nói vừa ngượng ngùng vừa lịch sự như vậy.

Kiều Nặc không chút khách khí lườm anh ấy một cái: “Thấy đặc biệt thì anh vào mà ở!”

Tiêu Lương cười trừ một cách thiếu tự tin, ánh mắt hàm ý đầy sự biết ơn “Tôi cảm ơn anh”.

Kiều Nhất vỗ vai cậu: “Không cảm thấy cái nhà này rất hợp với em à, em ở trong đó cũng không thấy đen đi đâu.”

Kiều Nặc: “…”

Tiêu Lương cố gắng cắn vào má trong để nhịn không phát ra tiếng cười.

“Có chỗ ở là tốt rồi còn đòi hỏi gì nữa, đi thôi!”

Kiều Nhất nắm lấy cổ tay cậu, đi về phía cửa lớn.

Kiều Nặc có chút không chắc chắn hỏi: “Chị thực sự có thể ở đây?”

“Lo chị ở không quen à?”

Kiều Nhất cười nhìn cậu, đôi mắt chứa ý cười sáng ngời khiến Kiều Nặc cảm thấy xấu hổ: “Ai lo cho chị chứ, em sợ chị nói mồm, thật sự ở vào rồi lại đủ kiểu kén chọn liên lụy em bị mắng!”

“Em không kén chọn thì chị không kén chọn.”

“Chị nói đó nha.”

“Ừm!”

Trong lúc nói chuyện thì mọi người đã đến trước cửa lớn.

Cánh cửa gỗ giống như hai mí mắt sụp xuống, ỉu xìu treo trên khung cửa thấp lè tè.

Đôi câu đối dán trên cửa đã trở nên rách nát dưới sự xói mòn của mưa gió chỉ còn lại những vết sơn đỏ đã phai màu bám vào lớp vỏ đen bóng, toát lên một hơi thở kỳ dị và đổ nát.

Cửa không đóng kín, khe hở lớn bằng ngón tay cái thỉnh thoảng có gió lùa qua làm cho cánh cửa khẽ rung rinh.

Ánh sáng duy nhất lóe ra từ trong nhà, khi sáng khi tối theo khe hở khiến người ta có cảm giác rợn người.

Kiều Nhất vừa chuẩn bị gõ cửa thì Kiều Nặc đã nắm lấy cổ tay cô kéo người ra sau: “Để em.”

Kiều Nhất hiểu ý cười khen: “Em trai vẫn biết thương người.”

Kiều Nặc toàn thân cứng đờ, nổi da gà chỉ nhỏ giọng mắng: “Im miệng!”

[Ha ha ha ha chỉ cần tai anh đừng đỏ, tôi sẽ thật sự coi như anh đang tức giận]

[Đại gia ngầu đây là đang ngại à, đúng không đúng không]

[Đúng đúng đúng (điên cuồng gật đầu)]

[Phải nói rằng máy quay thật biết nắm bắt khoảnh khắc đã quay cận cảnh toàn bộ quá trình tai của đại gia ngầu đỏ lên]

[Ha ha ha muốn biết Kiều Nặc xem lại cảnh này có phải sẽ xây một tòa lâu đài vì xấu hổ không]

[Đã quay màn hình @KiềuNặc, xin gọi tôi là Lôi Phong]

[Ha ha ha mỗi ngày một lần xấu hổ, lần nào cũng có chị gái]

[Lại một ngày đồng cảm với Kiều Nặc đây :)]

Không đợi Kiều Nặc gõ cửa thì theo tiếng “kẽo kẹt” nhẹ nhàng cánh cửa mở ra.

Mọi người nhìn theo tiếng động chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đầu bù tóc rối đang mặc một chiếc áo phông đã ngả vàng, quần vải thô đen, chân đi dép lê, ngáp dài xuất hiện trong ống kính.

Anh ta lười biếng dựa vào khung cửa lung lay nheo mắt nhìn đám người trước cửa.

“Làm gì vậy?” Âm điệu khàn khàn mang theo giọng mũi nặng nề.

“Chúng tôi là người quay chương trình trước đó đã liên lạc với trưởng thôn rồi.” Tiêu Lương ôn tồn giải thích.

Lưu Ngũ kéo dài giọng “Ồ” một tiếng, ánh mắt lướt qua từng người có mặt mang theo sự dò xét nồng đậm cuối cùng dừng lại ở hai chị em nổi bật nhất trong đám người.

“Ở nhà tôi là hai người?” Anh ta lạnh lùng nhìn họ.

“Có vấn đề gì?” Giọng điệu của Kiều Nặc còn lạnh hơn anh ta.

Lưu Ngũ cười khẩy: “Làm phiền người khác mà còn nghênh ngang như vậy, cho các người mặt mũi rồi à?”

“Anh…”

Tiêu Lương vội vàng tiếp lời: “Bọn họ không ở không đâu sẽ giúp làm việc, anh có gì cần làm cứ việc sai bảo.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top