- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)
- Chương 28: Đây Chính Là Bạo Lực Miệng Mà Chị Nói Sao?
Trước khi quay thì nhân viên đã trao đổi trước với trưởng thôn mà những người dân được chọn đều biết tính chất của chương trình cũng đồng ý phối hợp quay phim nhưng người trước mắt rõ ràng là đang kiếm chuyện khiến anh ta rất khó hiểu.
“Làm việc?” Lưu Ngũ như nghe được chuyện cười, cười đến run cả người, ánh mắt đánh giá hai chị em càng thêm phần khinh bỉ: “Cái dáng da trắng thịt mềm thế kia có thể làm được gì?”
Lúc này ngay cả Tiêu Lương cũng không khỏi nhíu mày người này bị điên à?
May là đối phương chỉ chế giễu một chút sau đó liền tránh sang một bên ra hiệu cho mọi người vào nhà: “Vào đi, đứng ở cửa cũng không phải là chuyện hay.”
Kiều Nặc siết chặt nắm đấm cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Kiều Nhất thấy vậy liền an ủi: “Đừng tức giận lát nữa chị giúp em đánh hắn.”
Tiêu Lương giật mình vội nói: “Chương trình cấm bạo lực!”
Kiều Nhất: “Bạo lực bằng miệng thì không tính chứ?”
Tiêu Lương: “…”
[Người này trông có vẻ khó ở à]
[Cho nên không chỉ đãi ngộ kém mà người còn đáng ghét nữa, vậy thì chơi kiểu gì]
[Ha ha ác nhân tự có ác nhân trị ngồi chờ đại gia ngầu lật xe]
[Chỉ vì cái môi trường và chủ nhà này thì tôi cá Kiều Nặc không trụ nổi năm phút]
[Tôi rộng lượng hơn, tôi cá anh ta sẽ bùng nổ trong vòng một phút]
…
Một đoàn người nối đuôi nhau bước vào, khi ống kính bắt đầu lia xung quanh thì khung cảnh trong căn nhà một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.
Toàn bộ căn nhà có thể miêu tả bằng hai từ “tiêu điều”. Bàn, ghế, tủ, giường, các thiết bị gia dụng đơn giản đều có nhưng nhìn vẻ ngoài cũ kỹ và sứt mẻ của chúng thì còn không rộng rãi bằng nhà trống trải.
Đồ đạc rách nát quá ảnh hưởng đến tâm trạng hơn nữa rách thì thôi đi lại còn bẩn nữa chứ.
Bàn ăn được kê trực tiếp trên chiếc giường đơn sơ ghép bằng gạch, trên mặt bàn toàn là vết bẩn và vết dầu mỡ còn có những hạt gạo rơi trên bàn đã mốc meo, dính chặt vào mặt bàn bóng nhẫy.
Ngoại trừ chỗ bàn ăn không có nhiều bụi thì những chỗ khác bụi dày đến cả một gang tay.
Lúc này người đàn ông đó cứ đứng bên mép giường dùng đôi chân không biết mấy ngày mới rửa một lần, chà xát mu bàn chân vào nhau, ung dung nhìn nhân viên đang ghi hình.
“Mọi người cẩn thận chút đừng làm hỏng đồ đạc của tôi.” Lưu Ngũ lạnh lùng cảnh cáo.
“Vâng anh yên tâm chúng tôi sẽ chú ý.”
Tiêu Lương miệng thì đáp vậy nhưng trong lòng lại không ngừng oán thán, tôi còn sợ làm bẩn máy móc ấy chứ.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh khó mà diễn tả bằng lời, Tiêu Lương gần như chắc chắn người này rõ ràng là cố tình gây khó dễ, ngay cả trưởng thôn cũng bị ông ta lừa nếu không đạo diễn tuyệt đối sẽ không chọn nhà ông ta để quay, thật đáng ghét!
[Má ơi nhà này môi trường tệ quá vậy]
[Ọe~ Cách màn hình thôi cũng có thể tưởng tượng ra mùi rồi]
[Đúng là trời có mắt, anh "lắm chiêu" kia không quá một phút nữa chắc chắn nổi giận]
[Hai chị em cành vàng lá ngọc tuyệt đối không thể ở lại được]
[Vậy nên bùng nổ đi BKing!]
Kiều Nặc cố gắng kìm nén cơn buồn nôn liếc nhìn Kiều Nhất: “Nếu chị không chịu được thì chúng ta có thể đi.”
Kiều Nhất bình tĩnh nhìn xung quanh để làm nổi bật số phận pháo hôi của Kiều Nặc thì tác giả đúng là dụng tâm quá mức.
Sắp xếp một nhân vật phản diện lòng dạ đen tối và môi trường bẩn thỉu như vậy chỉ để cài cắm những “quả bom” như Kiều Nặc là người bạo lực và coi thường nông dân, để sau này nữ chính có thể lật lại chuyện cũ cắn ngược lại.
Hoàn cảnh thế này ai mà không nổi nóng chưa kể chủ nhà còn cứ cố tình gây sự nữa chứ.
Nghĩ đến đây Kiều Nhất liền nổi giận, cô nhất định phải đưa Kiều Nặc ở lại đây.
“Ở đây cũng được mà em chịu không nổi rồi à?” Kiều Nhất lộ vẻ mỉa mai.
“Chỗ còn tệ hơn đây em còn từng ở rồi, em sẽ không chịu nổi sao?” Kiều Nặc tức tối nói, đúng là lòng tốt bị coi thành gan heo.
Lưu Ngũ nghe xong thì mặt mày khó chịu nhìn Kiều Nặc: “Ồ, đã bày đặt ra vẻ thế này thì đến cái nhà tranh của tôi làm gì nếu chê đông chê tây không thích thì có thể đi.”
Nói xong anh ta lại nhìn Tiêu Lương chất vấn: “Lúc đến xem địa điểm thì từng người một như cháu nội, sao vừa chiếm được tiện nghi đã bày ra bộ mặt ông nội rồi, cút cút cút ra ngoài hết cho tôi, tôi không cho quay nữa.”
Lưu Ngũ vừa nói vừa định xông đến xê dịch máy móc khiến Tiêu Lương sợ hãi vội vàng ngăn lại, cười xòa giải thích: “Đừng mà, máy móc của chúng tôi đều lắp đặt xong hết rồi đang phát sóng rồi, anh thông cảm cho chỉ quay ba ngày thôi nên chỉ làm phiền ông ba ngày thôi.”
Lưu Ngũ vừa nghe liền vội vàng tiến đến trước máy quay cười nói: “Đã phát sóng rồi à, vậy thì nhất cử nhất động của chúng ta bây giờ chẳng phải là rất nhiều người đều nhìn thấy sao?”
“Vâng đều nhìn thấy hết.”
“Chương trình này của các cậu có nổi tiếng không?”
“Nổi tiếng lắm rating cao lắm đấy ạ.”
“Thảo nào có người không vui cũng phải nhịn.”
Anh ta cười như không cười nhìn Kiều Nặc, ánh mắt đánh giá khiến cậu vô cùng khó chịu.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Sự kiên nhẫn của Kiều Nặc đang dần biến mất.
“Nhìn xem cậu da trắng thịt mềm sợ là chưa từng chịu khổ bao giờ nhỉ?” Ánh mắt của Lưu Ngũ đảo qua đảo lại trên mặt Kiều Nặc mang theo sự lạnh lẽo và sự xúc phạm khó chịu.
“Liên quan gì đến anh?” Mặt Kiều Nặc còn lạnh hơn trước.
“Nghe nói các cậu kiếm tiền dễ lắm là dựa vào cái gì?” Lưu Ngũ tiến sát đến chỗ Kiều Nặc, hàm răng đen vàng mang theo hơi thở nồng nặc khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Kiều Nặc theo bản năng nín thở lùi lại nhưng Lưu Ngũ lại không hề biết điều mà tiếp tục ép sát, thậm chí còn giơ bàn tay thô ráp dùng móng tay đầy bùn đen chỉ vào mặt Kiều Nặc, khoa tay múa chân nói: “Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ này của cậu là công cụ kiếm tiền sao? Đóng phim qua loa, chụp quảng cáo tạo vài dáng rồi lăng nhăng với mấy cô gái xinh đẹp là kiếm được tiền rồi?”
“Anh mẹ nó -“
Kiều Nặc vừa định chửi tục thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng “rắc” giòn tan.
Khiến mọi người có mặt giật mình.
Mọi người tìm theo tiếng động liền thấy Kiều Nhất sát khí đằng đằng, mặt trầm xuống đứng bên cạnh chiếc bàn tồi tàn, bàn tay lơ lửng giữa không trung không hề che giấu việc mình chính là thủ phạm gây ra.
Lưu Ngũ nhìn chiếc bàn ăn lành lặn duy nhất trong nhà vỡ tan tành, con ngươi co rút mạnh càng không ngờ người phụ nữ này lại bạo lực đến vậy.
Anh ta kinh hãi lại có chút kiêng dè lắp bắp nói: “Cô, cô muốn làm gì?”
Kiều Nhất bước về phía anh ta mang theo sát khí không thể xem nhẹ vừa đi vừa bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
Lưu Ngũ cứ thế lùi về sau thiếu tự tin la hét: “Cô cô cô, cô đừng có lại đây, cái này cái này đang phát sóng đó rất nhiều người đang nhìn thấy, cô dám động tay động chân thì chắc chắn phải đi tù.”
Khóe môi Kiều Nhất chậm rãi cong lên thành một đường vòng cung nhạt, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại còn nửa mét, cô giơ cao tay làm tư thế muốn đánh người.
------------------------------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận