- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cặp Chị Em Cực Phẩm Nổi Tiếng Trong Show Thực Tế Bằng Cách Đấu Đá Nhau (Dịch) (Đã Full)
- Chương 30: Xem Ai Còn Dám Nói Kiều Nặc Là Trùm Giả Tạo, Rõ Ràng Cậu Là Vua Thảm
Nhà quay phim và anh ấy nhẹ nhàng tiếp cận Lưu Ngũ, ống kính cũng từ từ phóng to.
Lưu Ngũ ngồi bệt dưới đất ôm chặt hai chân, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa, trong đáy mắt ngập tràn những giọt nước mắt tủi nhục.
Anh ta không phải chưa từng bị người khác mắng, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác chửi xéo, nói bóng nói gió mà không hề dùng một từ ngữ tục tĩu nào, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
Ở trong thôn, anh ta đúng là không được mọi người yêu thích, nhưng cũng chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế này, mọi người cùng lắm chỉ chế giễu anh ta vài câu là xong.
Người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà lại khắc nghiệt với anh ta như vậy, không chỉ nói trúng tim đen mà còn chê bai anh ta không ra gì, khiến anh ta không còn mặt mũi nào mà nhìn ai.
Người đó hình như nói chương trình này có rất nhiều người xem, hơn nữa còn đang quay trực tiếp, vậy chẳng phải là bộ dạng bị mắng cho tơi tả của anh ta cũng sẽ bị người khác nhìn thấy sao?
Nghĩ đến đây, anh ta "bật" dậy, máu nóng xông thẳng lên não, tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thét: "A..."
Tiếng gào thét đột ngột khiến nhân viên quay phim giật nảy mình, máy quay cũng rung lắc theo, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị giật mình một phen.
[Má ơi, hết hồn]
[Không phải chứ, mới thế này đã chịu không nổi rồi, vừa nãy còn bóng gió khiêu khích Kiều Nặc ghê lắm mà]
[Haiz, hóa ra cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu thôi]
[Cái loại rác rưởi bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh này, đúng là đáng bị trừng trị]
[Cầu xin chị lại cho một đòn nữa]
[Không thể có chuyện cho đòn nữa đâu, Kiều Nhất sắp lật xe rồi]
[Không có thực lực còn cố ra vẻ, đang nói Kiều Nhất đấy, có bản lĩnh thì đến mà dỗ dành đi]
[Sao cậu biết chị ấy sẽ phải dỗ dành chứ]
[Không dỗ thì không quay được, hai người bọn họ cam tâm bỏ dở giữa chừng vậy sao]
[Để lên được chương trình, hai chị em đã không ít lần làm trò câu view, rõ ràng là muốn mượn chương trình để kiếm tiền đấy thôi]
[Chỉ là không ngờ lại chơi quá trớn, đắc tội với chủ nhà rồi, không có chủ nhà thì còn quay cái rắm gì nữa]
[Ha ha, đây gọi là tự làm tự chịu đấy]
[Kiều Nhất, Kiều Nặc mau xuống sóng đi]
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lưu Ngũ tưởng rằng Kiều Nhất đuổi theo, vừa e dè bước lên phía trước vài bước mới dám quay đầu, đồng thời theo bản năng làm động tác phòng bị.
Đợi đến khi thấy người đến không phải là Kiều Nhất, mà đối phương còn mang vẻ mặt nịnh nọt thì anh ta lập tức ưỡn thẳng lưng, kiêu căng nói: "Tôi không quay nữa! Mấy người cút hết đi!"
Trợ lý nào dám cãi lời, vội vàng hòa giải: "Anh bớt giận, chương trình mà không có anh thì không được, anh còn phải sai khiến khách mời làm việc nữa chứ?"
"Làm việc?" Lưu Ngũ đảo mắt, sau đó lại nói: "Cái kiểu mắng người không thèm dùng từ tục tĩu nào hung dữ kia của cô ta, tôi dám sai cô ta sao?"
"Chương trình của chúng tôi có quy định, khách mời tham gia phải tuân theo sự sắp xếp, không được phản kháng, nếu anh không quay thì khách mời đến đây cũng bằng không."
"Đến bằng không thì cứ bằng không đi, người muốn nổi tiếng đâu phải là tôi." Lưu Ngũ trong lòng vui mừng, xem ra anh ta vẫn có thể nắm thóp được bọn họ.
"Đừng mà, anh xem chúng ta có gì thì cứ từ từ thương lượng, không được thì tôi về xin PD nói chuyện với anh được không? Chúng tôi chỉ là người làm công thôi, anh đừng làm khó chúng tôi mà."
"Tôi làm khó mấy người làm gì, mấy người có bắt nạt tôi đâu, cái người bắt nạt tôi, tôi cũng không dám làm khó à nha, cái P gì gì đó có quản được bọn họ không?"
"Quản được mà, anh theo tôi về rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện từ từ nhé?"
Lưu Ngũ ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng chịu nhấc chân.
Trợ lý thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Ngũ đi theo bọn họ quay về, vừa đi vừa tính toán: "Nếu tôi có thể sai khiến bọn họ làm việc thật, tôi nhất định sẽ bắt bọn họ đi đào đất, nhổ cỏ dại, cho bọn họ nếm thử nỗi khổ của người lao động, để bọn họ khỏi cảm thấy kiếm tiền dễ dàng quá mà đắc ý, coi trời bằng vung!"
"Vâng vâng, được ạ, chỉ cần là việc trong nhà anh, đều có thể giao cho khách mời làm."
"Tôi còn muốn bắt bọn họ quét nhà, lau bàn, nấu cơm rửa bát, gánh nước bổ củi, ở nhà tôi ăn của tôi thì phải làm việc cho tôi!"
"Đúng đúng đúng, đó chính là tôn chỉ của chương trình chúng ta, rèn luyện ý chí, tăng cường thể lực, để mọi người trải nghiệm sự hấp dẫn của lao động."
"Ôi, vậy công việc của nhà anh cũng không ít nhỉ!"
Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Kiều Nhất vang lên từ phía trước.
Lưu Ngũ đang vắt óc nghĩ cách trả thù, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Kiều Nhất thì dừng bước, kinh hãi ngẩng đầu, vừa nhìn liền thấy người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng miệng lưỡi độc địa kia.
Dựa vào việc phía trước có nhân viên công tác che chắn, Lưu Ngũ vươn cổ ra gào lên: "Việc nhà tôi nhiều lắm, bắt mấy người thức đêm thức hôm cũng làm không hết!"
Kiều Nặc khinh thường: "Còn thức đêm thức hôm làm không hết, ai đồng ý làm cho anh chứ?"
Không đợi Lưu Ngũ phản bác, Kiều Nhất đã bất ngờ đánh một cú vào sau gáy cậu.
"Bốp" một tiếng vang trầm đục, vọng lại bên bờ sông hoang vu, khiến những người có mặt và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều ngẩn người.
"Chị còn chưa nói gì, cậu đã chen vào làm gì, phép tắc của cậu đâu?"
Bắp chân Lưu Ngũ run lên, luôn cảm thấy cô ta lại đang bóng gió nói anh ta không có phép tắc.
"Ái ui~~" Kiều Nặc đau đến nhe răng nhếch miệng: "Cái thói hở tí là động tay động chân của chị bao giờ mới bỏ được đây, hừ... bàn tay chị cứ như sắt sống vậy."
Kiều Nặc ôm đầu ngồi xổm xuống, lần này thực sự đau, đầu óc ong ong.
Kiều Nhất cười khẩy: "Đối phó với cái loại không hiểu tiếng người, không biết hối cải như cậu thì phải đánh như đánh súc vật vậy."
Lưu Ngũ: Bóng gió +1
Kiều Nhất cười tủm tỉm nhìn Lưu Ngũ, ôn tồn nói: "Xin lỗi nhé, em trai tôi cũng như những gì anh nói, ngông cuồng tự đại coi trời bằng vung nên tôi là chị gái phải ra tay giáo huấn trước mặt anh, anh đừng sợ, đây là chuyện bình thường khi chúng tôi ở chung, anh thấy nhiều rồi sẽ không lạ đâu."
Dứt lời, cô chuyển hướng nhìn xung quanh, ánh mắt lần lượt đảo qua các cục đất trên mặt đất, những hòn đá không xa và ống thép bỏ hoang dưới chân Lưu Ngũ.
Xem xét một vòng xong, cô cúi xuống nhặt một hòn đá, cầm lên cân nhắc một chút, thấy không vừa ý bèn ném ra sau, ánh mắt khóa chặt vào ống thép bỏ hoang dưới chân Lưu Ngũ.
Lưu Ngũ theo ánh mắt của cô nhìn xuống chân mình, một ống thép to bằng ngón tay cái đang nằm ngay dưới chân anh ta.
Ý thức được ý đồ của cô, anh ta sợ hãi nhảy dựng lên tại chỗ, chân bước nhỏ vội vã lùi về sau, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc hỏi: "Cô, cô muốn làm gì?"
Kiều Nhất không thèm để ý đến anh ta nhặt ống thép lên, rồi lại liếc đến tập tài liệu trong tay trợ lý, trên kẹp có một xấp giấy A4 dày cộp.
Cô hỏi: "Cho tôi mượn xấp tài liệu kia được không?"
Trợ lý cúi đầu nhìn, ngơ ngác gật đầu, lúc đưa cho cô thì ánh mắt vẫn dán chặt vào ống thép trong tay cô, run giọng tò mò hỏi: "Cô định làm gì vậy?"
"Đánh cái đứa em không nên thân của tôi chứ sao." Kiều Nhất mặt đầy không vui, giống đang nói ý đồ rõ ràng như vậy, các người không nhìn ra sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận